Xin đừng oán trách

(Dân trí) - Viết những dòng này, tôi biết mình chẳng sống được bao lâu nữa. Giờ đây nằm ngẫm lại, tôi thấy bản thân thật tội lỗi và cũng thật đáng thương.

 
Xin đừng oán trách - 1


Tôi sinh ra đã thiệt thòi vì mồ côi cả cha lẫn mẹ. Ở với cha mẹ nuôi, tôi được lo cho ăn học, trở thành kiến trúc sư. Nhưng tôi công tác vùng sâu vùng xa, quá lứa lỡ thì, 40 tuổi vẫn một mình lẻ bóng.

 

Thế rồi, bác hàng xóm giới thiệu cho tôi một anh thợ nề, người miền Bắc vào trong này làm ăn. Tính anh tếu táo, mồm mép. Chúng tôi đến với nhau bắt đầu từ sự bông đùa của người đàn ông từng trải và sự ngộ nhận của người đàn bà quá lứa lỡ thì đang khao khát được yêu, được làm vợ, làm mẹ.

 

Bao nhiêu năm tôi sống lặng lẽ đơn bóng, nay gặp được anh như nắng hạn gặp mưa rào. Đầu óc tôi mụ mẫm đi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến anh, mong được ở bên anh, được anh quan tâm và yêu thương. Còn anh, anh thích tôi có lẽ bởi tôi là cán bộ, kinh tế ổn định, lại chưa có gia đình.

 

Tôi đã hiến dâng hết cho anh và cảm nhận niềm hạnh phúc. Tôi mong ước được làm vợ và sinh cho anh những đứa con. Bao nhiêu lời hẹn ước vào một tương lai rộng mở, anh sẽ đưa tôi về ra mắt họ hàng. Rồi chúng tôi sẽ làm đám cưới và ở hẳn nơi này lập nghiệp. Tôi mua tặng anh xe máy đi làm, tặng anh cả quần áo mới, chăm sóc cho anh, đinh ninh rằng ông trời mang anh đến để bù đắp cho tôi.

 

Khi tình yêu chín muồi, tôi ướm hỏi chuyện cưới xin, việc anh đưa tôi về ra mắt họ hàng. Anh lần khất.

 

Bố tôi là người cẩn thận. Ông xin địa chỉ của anh và tự tìm hiểu về hoàn cảnh của anh. Chiều đó tôi đang ở cơ quan thì nhận được điện thoại của bố. Tất cả như sụp đổ dưới chân tôi khi bố bảo: “Con ơi thằng đó đã có vợ và ba con trai rồi”.

 

Tôi không tin vào những gì bố nói. Tôi mong bố nhầm lẫn. Nhưng không, tất cả là sự thật.

 

Tôi giận giữ hỏi anh tại sao anh lại lừa dối tôi. Anh nói rất thương tôi và cũng không biết tại sao lại câm lặng, đã bao lần anh định nói…

 

Giọt máu của anh cứ lớn dần trong cơ thể tôi. Bao nhiêu lí trí cũng không thắng được tình yêu tôi dành cho anh. Tôi trở thành kẻ chen ngang vào hạnh phúc gia đình người khác, trở thành người đàn bà cướp chồng.

 

Cũng kể từ đó anh không một lần về nhà. Tôi và anh cứ sống vậy. Nhờ các mối quan hệ ngoại giao của tôi mà anh kí được rất nhiều hợp đồng đấu thầu xây dựng. Anh bù đắp cho vợ con ở ngoài Bắc bằng cách hàng tháng gửi tiền về.

Đến một ngày tôi lại bàng hoàng phát hiện ra một bí mật: Anh đã nghiện ma tuý từ rất lâu, từ trước khi anh đến với tôi hàng chục năm!

 

Tôi lại chết đứng. Ông trời đang bù đắp thiệt thòi cho tôi hay dồn xuống một gánh nặng mà tôi đáng phải hứng chịu? Có lẽ tại tôi - tôi đã đi cướp chồng người khác. Không! Tôi đang là người san sẻ nỗi khổ, gánh nặng của vợ anh mới phải. Tự dưng trong tôi lại có suy nghĩ ấy, và tôi thấy mình thanh thản hơn.

 

Tôi sinh con được một năm thì bố mẹ anh vào thăm. Tôi rất xúc động khi bố anh sắm sửa một chút lễ nhỏ và đến cơ quan tôi, ông nói: Dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm, ông đến để nhận dâu con. Ông rất quý thằng bé.

Chúng tôi ra sức làm ăn, kiếm được bao nhiêu tiền anh cũng ki cóp gửi về cho vợ trang trải cuộc sống, nuôi con ăn học, làm nhà, sắm sửa tiện nghi. Tôi không một chút ghen tỵ bởi tôi đã có được anh. Tôi biết hơn mười năm qua vợ anh chẳng sung sướng gì, tôi hiểu cái cảm giác ghen tuông của người đàn bà có chồng rơi vào tay kẻ khác.

 

Giờ đây, sau hơn mười năm con cái của anh chị đã trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định. Anh thành người giàu có, còn tôi mang trọng bệnh - bệnh ung thư quái ác.

 

Tôi biết mình sẽ ra đi vào một ngày gần đây. Xin một lần được xin lỗi vợ anh. Chị sẽ nhận lại những gì là của chị. Xin đừng oán hận tôi, có chăng hãy oán hận sự giễu cợt của số phận.

 

Xét cho cùng, tôi cũng chẳng sung sướng gì. Tôi lấy chồng mà không được pháp luật và xã hội thừa nhận, lấy chồng mà không hề biết anh em họ hàng gia đình chồng, lấy chồng nghiện hút. Nếu không có sự hậu thuẫn của tôi, liệu anh có được như ngày hôm nay? Cuộc sống của mẹ con chị có được đủ đầy?

 

Đừng oán trách bởi cả ba chúng ta đều có những nỗi khổ: Nỗi khổ của một người bị chồng phản bội, nỗi khổ của người đàn ông ngoại tình, nỗi khổ của một kẻ thứ ba…

 

Và chúng ta cũng có những may mắn: May mắn cho tôi khi được yêu, được làm mẹ, may mắn cho chị khi có tôi san sẻ nỗi khổ lấy chồng nghiện hút, may mắn cho anh khi được tôi hậu thuẫn trong sự nghiệp. Đừng nhé! Xin đừng oán trách nhau.

 

Đỗ Hà

Dòng sự kiện: Xin đừng oán trách