Bài thơ Việt được bình chọn dịch hay nhất tại Nga
(Dân trí) - Thi phẩm “Bài hát về cố hương” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều được bình chọn là tác phẩm dịch thuật hay nhất năm 2011 của bạn đọc yêu thơ ca tại Nga.
Tác giả bài thơ Việt được bình chọn dịch hay nhất tại Nga, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Cũng nhân dịp này, dịch giả Kim Hiền (hiện đang làm việc và sinh sống tại Nga) đã thông báo một tin vui về việc thi phẩm Bài hát về cố hương được in trong tập thơ Sự mất ngủ của lửa (Tập thơ đoạt Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1993) của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều do chị và một nhà thơ Nga dịch ra tiếng Nga đã được một tờ báo tại Nga in và được bạn đọc Nga bình chọn là bài thơ dịch hay nhất năm 2011.
Khi biết tin này, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều chia sẻ: “Bài thơ này tôi viết ngôi làng dấu yêu của mình, cũng là viết về vùng đồng bằng Bắc bộ Việt Nam. Một làng quê Việt Nam như bao làng quê khác. Nhưng niềm vui lớn nhất của tôi là đã nhận được sự đồng cảm của những người bạn, những độc giả ở một vùng đất xa xôi như nước Nga. Thực ra, tôi viết rất nhiều thể loại như truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch sân khấu, kịch bản phim, tiểu luận, báo chí… Nhưng thơ ca là nơi duy nhất để tôi giải phóng tôi và để tôi trú ẩn. Một điều tôi muốn nói đến là: có thể những bài thơ cụ thể nào đó không cứu rỗi được thế giới nhưng những gì mang tinh thần của thi ca đã và đang cứu rỗi thế giới.
Dân trí xin đăng lại trọn vẹn bài thơ Bài hát về cố hương của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều:
Bài hát về cố hương
Kính dâng làng Chùa của tôi
Tôi hát bài hát về cố hương tôi Khi tất cả đã ngủ say Dưới những vì sao ướt đẫm Và những ngọn gió hoang mê dại tìm về
Đâu đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà Đâu đây thơm mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm Đâu đây những bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang nhoi lên khỏi đất Và đâu đây tiếng ho người già khúc khắc Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống Góc vườn khuya cỏ thức một mình
Tôi hát bài hát về cố hương tôi Trong ánh sáng đèn dầu Ngọn đèn đó ông bà tôi để lại Đẹp và buồn hơn tất cả những ngọn đèn Thuở tôi vừa sinh ra Mẹ đã đặt ngọn đèn trước mặt tôi Để tôi nhìn mặt đèn mà biết buồn, biết yêu và biết khóc
Tôi hát bài hát về cố hương tôi Bằng khúc ruột tôi đã chôn ở đó Nó không tiêu tan Nó thành con giun đất Bò âm thầm dưới vại nước, bờ ao Bò quằn quại qua khu mồ dòng họ Bò qua bãi tha ma người làng chết đói Đất đùn lên máu chảy dòng dòng
Tôi hát, tôi hát bài ca về cố hương tôi Trong những chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm Một mai đây tôi sẽ nằm trong đó Kiếp này tôi là người Kiếp sau phải là vật Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ Để canh giữ nỗi buồn – báu vật cố hương tôi./.
1991 |
Thiên Kim