Sao bác sĩ bắt mua thuốc rồi mới hướng dẫn cách dùng?

Qua Diễn đàn Dân trí, tôi thực sự cảm thông với những bệnh nhân trong cùng cảnh ngộ. Đọc <a href="http://www11.dantri.com.vn/diendandantri/2007/9/196398.vip">bài viết của bà Thục Quyên</a> phản ảnh về bác sĩ ở Bệnh viện 103, khiến tôi lại nhớ đến một sự việc tương tự đã xảy ra với tôi.

Tháng 8 năm 2006, tôi mắc triệu chứng của người bị bướu cổ. Qua tham khảo ý kiến người thân và bạn bè, tôi đến Bệnh viện 103 để khám bệnh vì theo họ đây là một bệnh viện của quân đội rất có uy tín, đặc biệt có chuyên môn về u bướu.

 

Sau khi xếp hàng mua phiếu khám bệnh, mua sổ khám bệnh và chờ đợi rất lâu mới đến lượt mình, tôi đã được bác sỹ khám. Vị bác sỹ này có vẻ rất bận rộn. Ông gọi vào phòng 2-3 bệnh nhân cùng một lúc. Ông lại phải liên tục gián đoạn việc khám cho bệnh nhân vì phải nghe điện thoại di động.

 

Vị bác sỹ này khám cho tôi. Sau khi nắn cổ, bác sỹ kết luận tôi bị viêm tuyến giáp cấp rồi kê đơn thuốc và hẹn 1 tuần sau khám lại. Tôi cầm đơn thuốc, mua thuốc ở một đại lý gần nhà và về điều trị theo hướng dẫn của vị bác sỹ này.

 

Ý kiến của bạn về vấn đề này xin gửi đến Diễn đàn Dân trí qua địa chỉ e-mail: thaolam@dantri.com.vn.

Trong thời gian uống thuốc tôi thường xuyên bị sốc thuốc vì liều lượng quá cao trong khi sức khoẻ yếu, không ăn được hoặc nếu ăn vào lại bị nôn ra, hiện tượng sụt cân rõ ràng. Sau một tuần uống thuốc, bệnh không những không giảm mà còn có chiều hướng tăng. Tôi trở lại Bệnh viện 103, gặp vị bác sỹ nọ để khám lại theo giấy hẹn.

 

Sau khi hỏi han và nắn cổ, bác sỹ bảo tôi chuyển sang phòng bác sỹ khác có chuyên môn hơn về bệnh của tôi. Theo hướng dẫn, tôi lại xếp hàng trước phòng một vị bác sỹ khác. Vị bác sỹ này khám cho tôi và kết luận tôi bị bazedo và để chắc chắn, ông viết phiếu cho tôi đi xét nghiệm, điện tim...

 

Khi xem kết quả, ông khẳng định tôi bị bazedo và kê đơn thuốc, dặn tôi xuống cửa hàng thuốc dưới tầng một của bệnh viện để mua thuốc rồi quay lên phòng ông sẽ chỉ dẫn cách uống.

 

Vì lúc đó cảm thấy rất mệt mỏi vả lại bệnh nhân bên ngoài đang chò còn đông, tôi không dám thắc mắc thêm mà xuống mua thuốc theo lời bác sỹ, nhưng vì thời gian xếp hàng chờ khám quá lâu, lại thêm thời gian xếp hàng chờ mua thuốc nên khi quay lên thì đã hết giờ làm việc, phòng khám của bác sỹ đã khoá cửa. Tôi lại cầm hoá đơn 2 liên mà cô bán thuốc đưa lại cùng số thuốc này trở về.

 

Sáng hôm sau tôi quay lại bệnh viện. Vị bác sỹ thu lại một hoá đơn mua thuốc sau đó mới  hướng dẫn cho tôi cách uống thuốc và hẹn tháng sau đến khám lại.

 

Trong thời gian điều trị, tôi có qua cửa hàng đại lý thuốc và hỏi giá số thuốc tôi đang điều trị. Tôi mới được biết tiền chênh lệch thuốc trong bệnh viện và ngoài đại lý khá cao. Tôi hiểu rằng vị bác sỹ làm như vậy để lấy hoa hồng từ nhà thuốc. Bởi vậy sau khi uống hết số thuốc này, tôi quay lại khám và có ý định sẽ ra ngoài mua thuốc để giảm chi phí. Bởi bệnh của tôi phải điều trị lâu dài mà thuốc đặc trị bệnh lại rất đắt.

 

Lần này vị bác sỹ nọ vẫn viết 2 đơn thuốc, yêu cầu tôi đem xuống tầng một mua thuốc, sau đó ông mới chỉ dẫn cách uống. Tôi yêu cầu bác sỹ cứ viết hướng dẫn cách uống thuốc vào đơn thuốc, tôi sẽ mua thuốc ở đại lý gần nhà cho tiện. Nhưng vị bác sỹ này không đồng ý. Ông trả lời bệnh của tôi rất nặng, nếu mua thuốc ở các đại lý bên ngoài thì sẽ không đủ chất lượng, bệnh sẽ không giảm, ông sẽ yêu cầu tôi phải nhập viện. Nhưng với thái độ kiên quyết của tôi, cuối cùng vị bác sỹ nọ giật lại hai đơn thuốc đã đưa cho tôi, nhét vào ngăn kéo bàn và đóng lại với thái độ rất giận dữ. Vừa kê lại đơn thuốc và liều lượng uống thuốc vào sổ khám bệnh của tôi, ông vừa nói rằng “không chịu trách nhiệm...”, rồi “tôi sẽ phải nhập viện...”

 

Sau lần đó, tôi không trở lại Bệnh viện 103 nữa. Một phần vì ấn tượng không tốt với bác sỹ điều trị nọ, một phần vì được người bạn trước đây cũng đã từng bị bệnh như tôi mà sau này tôi mới được biết đã giới thiệu tôi tới Bệnh viện Nội tiết Trung ương. Theo bạn tôi đây là một bệnh viện chuyên về u bướu và hơn nữa tôi sẽ giảm được chi phí khám bệnh và được cấp thuốc vì tôi có bảo hiểm.

 

Từ đó tới nay, tôi vẫn duy trì khám và chữa bệnh tại bệnh viện này và bệnh đã có chiều hướng giảm rõ rệt. Hiện tại, mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng sức khoẻ của tôi khá tốt, ăn uống, sinh hoạt và làm việc bình thường. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện đi khám bệnh, tôi lại không quên kỷ niệm buồn ở Bệnh viện 103. Giá mà vị bác sỹ đầu tiên ở Bệnh viện 103 khám cho tôi cẩn thận hơn, cho tôi đi xét nghiệm trước khi kết luận vội vàng thì tôi đã không phải uống một tuần thuốc kháng sinh liều cao không đúng bệnh dẫn đến sốc thuốc. Giá như vị bác sỹ thứ hai có trách nhiệm và thông cảm hơn với bệnh nhân thì tôi đã không phải vất vả đi lại nhiều lần, hoặc dẫn đến chuyện gay gắt trong phòng khám.

 

Là người dân đang sống ở Hà Nội, tôi nhận thấy mình còn may mắn hơn nhiều so với những bệnh nhân đến từ các tỉnh xa. Hy vọng trong tương lai, Bệnh viện 103 không còn những tệ nạn tương tự để những người dân không phải chịu thiệt thòi khi đến khám bệnh. Người dân vẫn có thể đặt niềm tin vào những thầy thuốc áo xanh.

 

(Thienthaitbbui2@yahoo.com)

 

LTS Dân trí: Lại một bức thư của bệnh nhân phản ảnh những điều không tốt đẹp về tinh thần trách nhiệm và cách xử sự của bác sĩ ở Bệnh viện quân y 103.

 

Vẫn một câu hỏi đặt ra ở đây là vì sao bác sĩ ở bệnh viện này lại bắt bệnh nhân phải đi mua thuốc ở cửa hàng do mình chỉ định rồi khi đem hóa đơn và thuốc về mới được hướng dẫn cách dùng? Cách làm đó có phải để chia lời với cửa hàng thuốc hay không?

 

Xin trân trong chuyển những thắc mắc đó của bệnh nhân đến Bộ Y tế và Bệnh viện quân y 103!