“Vô dụng” lấy chồng

(Dân trí) - Tên cúng cơm của nó là Võ Thị Dung. Song từ ngày nó tấp tểnh lập nick chat, thấy nick của nó là Vodung, thì bọn cùng lớp ồ ra thích thú: “Không còn cái tên nào thích hợp hơn!”. Nó cười hềnh hệch: “Vô dụng hay vô dạng, tên nào cũng được”.

 
“Vô dụng” lấy chồng - 1


Nhớ có lần nó hớt hải: “Tao làm mất chìa khoá hòm rồi”. Cả phòng nhìn lo thay, khổ thân con bé đoảng vị, khéo phải phá hòm. Bỗng nó cười toáng lên đầy hạnh phúc: “Tao có một chìa dự phòng nữa”, ai nấy thở phào mừng vui. Nhưng rồi nó bỗng trầm ngâm: “Cất trong hòm rồi, mở ra mới thấy”. Cả bọn cười ngặt nghẽo. Giai thoại ấy lan truyền khắp ký túc xá.

 

Thế rồi đến tuổi, nó cũng lấy chồng. May phước nên được mẹ chồng tâm lý, gia đình chồng cưng hết mực, ấy nhưng không hiếm những lần nó khiến mẹ chồng vừa buồn cười vừa bực.

 

Một ngày mùa đông, chồng nó đi làm về, mẹ chồng đã bật nước nóng lạnh sẵn, nó vô tâm không nhớ ra là chồng hay tắm muộn, liền tắt đi để tiết kiệm điện. Tối ấy cả nhà đang xem TV thì thấy chồng đầu tóc ướt rượt, lút thút đi lên run nhong nhóc, lẩy bẩy mấp máy môi: “Đang tắm bỗng nước lạnh ngắt!”.

 

Hôm mẹ chồng dắt nó sang thăm con dâu nhà bà hàng xóm mới đẻ, nghe mẹ chồng “quở” đứa bé hơi gầy, nó lanh chanh tiếp lời ra vẻ hiểu biết: “Sao chị không mang bé vào viện nuôi trong lồng kính ấy, thấy bảo tốt lắm”.

 

Mọi người cười bò ra, còn nó thì ngơ ngác không hiểu. Mẹ chồng nó gần như muốn độn thổ, đành nói cười giả lả rồi lôi nó về giảng giải cho một hồi: “Đứa bé sinh ra thiếu tháng hoặc bị lạnh nóng thất thường, sức khoẻ kém thì mới phải nuôi trong lồng kính chứ còi cọc thì liên quan gì, nó đủ tháng lại khỏe mạnh thế họa điên mà đi nuôi trong ấy”.

 

Ngoài cái tính buông quăng bỏ vãi, ăn nói thiếu suy nghĩ, nó còn ruột để ngoài da, cái gì cũng tò tò đi kể với hết người nọ đến người kia khiến cho nhiều việc “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”.

 

Bố mẹ chồng còn đang thương thuyết, mặc cả mua mảnh đất ở gần chợ, con dâu đã đưa chuyện khoe với hàng xóm, cuối cùng có người nghe thấy nên hớt tay trên, trả nhỉnh hơn chút ít, thế là lỡ mất một thương vụ có lời. Mẹ chồng tiếc đứt ruột nhưng chẳng hiểu làm sao họ biết mà trả giá, ai ngờ “giặc” ngồi ngay bên mình.

 

Mẹ chồng thì vẫn thương, chẳng nói gì nó đâu dù trong dạ cũng hơi thất vọng về con dâu nhưng các bà hàng xóm lắm điều thì cứ lấy chuyện làm quà, rồi họ bắt đầu quay ra trách mắng bố mẹ nó, không biết giáo dục con gái đến nơi đến chốn.

 

Nghe xúc phạm đến bố mẹ nó cũng uất ức, tức tối lắm, cũng có lúc nó ân hận quyết tâm sửa nhưng khó làm sao khi những cái đó trở thành thói quen, thành phản xạ ngô nghê mỗi khi nó phát ngôn mất rồi.

 

Thiều San Ly