Phản bội khi vợ mang thai

(Dân trí) - Tôi có bầu 6 tháng thì anh ta đi với bồ. Sự việc vỡ lở đúng ngày tôi trở dạ sinh con. Với nỗi đau quá lớn anh ta khắc vào tim tôi như thế, chia tay và không bao giờ tha thứ có gì mà phải tiếc!


Phản bội khi vợ mang thai



Nếu chỉ là yêu thoáng qua rồi cưới vội, có lẽ tôi không đau đớn đâu. Đằng này, tôi với anh ta yêu nhau suốt những năm đại học, tôi ra trường 1 năm có việc làm ổn định mới đi đến đám cưới. Hai vợ thương yêu nhau, chưa một lần to tiếng. Vì muốn có sự nghiệp tương đối đã nên thêm 1 năm nữa tôi mới quyết định sinh con. Tất cả các kế hoạch của tôi, anh ta đều ủng hộ, chưa một lần phản đối, chưa một lần tỏ thái độ không đồng thuận.

Khi tôi mang bầu, vì cơ thể không được khỏe nên tôi rất dặt dẹo. Đau đầu, suy nhược thường xuyên. Việc ói mửa liên tục và không ăn được càng làm tôi thêm ốm. Mắt trũng sâu và thâm quầng trông như chết đến nơi, tôi ý thức là mình xấu nên cũng ngại gần gũi chồng. Phần nữa, tôi lo cho em bé.

Bạn bè tôi nhiều đứa mang thai thoái thác chuyện yêu chồng, nảy sinh việc chồng chúng nó ra ngoài bóc bánh trả tiền, tôi biết, nhưng không thể tưởng tượng được điều đó vận ngay vào hạnh phúc gia đình mình. Đơn giản vì tôi luôn nhìn chồng quá tốt, luôn tưởng chúng tôi thuận hòa thì không gì chia cắt nổi.

Từ tháng thứ sáu tôi mang thai đã cảm nhận được sự thay đổi trong sinh hoạt của chồng. Anh ta bắt đầu có những lý do để đi đêm về hôm, cuối tuần cũng không ở nhà. Thường xuyên có những lúc đi không báo vợ câu nào, gọi điện thì không liên lạc được. Tôi âm thầm khóc suốt.

Cho đến ngày, chính cô ta gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm. Ban đầu cô ta lịch sự xin lỗi vì làm phiền tôi vào lúc đêm hôm, sau cô ta hỏi tôi với người đàn ông này quan hệ như thế nào. Tôi nói tôi là vợ. Cô ta ngả bài thế thì cô ta là bồ, vì cũng biết anh ta có vợ con mà không tin. Cô ta đề nghị được gặp tôi để nói chuyện ba người. Tôi quá bất ngờ và choáng váng đến độ run rẩy nên không thể phản ứng gì nổi ngoài việc từ chối. Sau hồi trấn tĩnh tôi bảo cô ta không có tư cách gặp tôi, và tôi cũng không rảnh để đi gặp hết loạt gái qua đường của chồng. Đúng sau đêm hôm ấy, tôi phải nhập viện sinh non.

Lòng tôi ôm mối hận rất lớn. Đặc biệt đau đớn khi tôi tra hỏi anh ta không chối, mà quỳ xuống xin tôi tha thứ, xin tôi cho đi nói chuyện lần cuối với con bé kia.

Tôi chỉ thấy toàn khinh bỉ. Tôi không thể chấp nhận việc anh ta đã ngủ với người khác khi cơ thể ốm yếu của tôi phải oằn mình mang đứa con của anh ta. Tôi cũng không thể chấp nhận việc nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay vợ mà anh ta vẫn xin đi gặp và nói chuyện lần cuối với bồ.

Tôi bỏ về mẹ đẻ ngay hôm ấy, tôi cố trốn chạy khỏi ngôi nhà ấy đến bục cả chỉ vết khâu. Tôi cắt đứt mọi liên lạc với chồng. Về nhà mẹ, tôi khóc như mưa. Tôi nói cả đời này tôi không tha thứ...

Con tôi đến giờ đã hơn 1 tuổi, không mang họ bố. Tài sản chung chẳng có gì nên việc ly hôn không quá lằng nhằng. Có thể bạn nói tôi đã quá nóng giận nên đánh mất tất cả. Nhưng tôi chấp nhận làm lại từ đầu chứ không thể cắn răng chung sống với người đàn ông bội bạc vô lương tâm. Tôi nghĩ đơn giản một điều: Đàn ông phản bội người phụ nữ của mình vì cái vùng tam giác của đàn bà khác là đàn ông thối. Vứt bỏ anh ta là việc đáng ăn mừng chứ không bao giờ là mất mát cả.

Thu Hà