Chuyện của tôi

Nỗi lòng con mất mẹ

(Dân trí) - "Trong giấc ngủ con vẫn mơ về mẹ. Mẹ nói mẹ chết oan, hai mẹ con cùng đi chơi nhưng về đến nhà mình mẹ lại chào con “mẹ phải về đây”... Con luôn ước rằng khi mình nằm ngủ sẽ mãi chẳng bao giờ tỉnh dậy, để lại được gặp mẹ..." <i/>(N.T.M, Thái Nguyên)</i>

Từ lâu rồi con muốn viết về mẹ, muốn gửi đến mẹ những lời yêu thương với tất cả nuối tiếc nhưng vừa bắt đầu câu chuyện là con lại khóc. Con không biết phải viết từ đâu. Hôm nay nhờ báo Dân trí con muốn được mọi người cùng chia sẻ.

 

Con đã từng một thời được yêu thương chở che, đã từng một thời được mẹ dìu dắt những bước đi chập chững đầu tiên, từng được bao lần sà vào lòng mẹ để mẹ truyền cho hơi ấm nồng nàn của con tim đầy cao cả. Cũng một thời nước mắt con rơi thật nhiều khi bị mẹ đánh đòn, lúc đó, con thấy mẹ cũng rơi những giọt nước mắt xót xa vì con. Đau lắm mẹ ơi! Con đau vì nỗi đau của mẹ, con đau vì con không nghe những lời dạy dỗ ân cần của mẹ. Và để giờ đây, những kỷ niệm tuyệt vời ấy đã đi vào ký ức, chùm ký ức tuyệt vời nhất trong cuộc đời con.

 

Ngày định mệnh đau đớn đó (30-09-2010) đã lấy mẹ của con, và làm gia đình mình đau xót, xáo trộn. Con mất mẹ mà dường như còn mất thêm cả bố. Mẹ mất, bố đổ lỗi cho con, bố nói con giết mẹ, “nó không phải là con thì bố giết nó rồi”.

 

Mẹ ơi, mẹ chỉ bị u xơ tử cung và đi mổ ở viện. Bệnh đó đâu có nguy hiểm đến mức chết người như vậy. Mổ xong các bác sĩ còn nói “ca mổ thành công tốt đẹp”. Nhưng vài tiếng sau thì mẹ đau quá phải cấp cứu.

 

Lỗi là do các bác sĩ mổ cho mẹ. Mẹ mất, họ hỏi bố là gia đình có kiện cáo gì không? Bố sợ họ sẽ mổ xẻ tử thi để khám nghiệm nên không nỡ. Rồi họ xin lại hồ sơ bệnh án, không có một lời chia buồn.

 

Con hận họ, giờ bố như thế con ghét cả bố. Chính vì bố như thế mà con không thể ở lại nhà mình nữa. Làm sao ở được khi bố căm con, toàn nói những lời như xé tan lòng con.

 

Đêm hôm đó, mẹ đau, chỉ có hai mẹ con ở viện. Con đã dìu mẹ mấy lần đi gặp bác sĩ để kiểm tra nhưng họ thờ ơ, nói là phải đợi kết quả xét nghiệm. Mẹ đau quá nói con gọi bố đến để đưa mẹ đi bệnh viện ở Hà nội ngay để mổ. Và bố đến, bố ở bên mẹ, bố bảo con về nhà lúc gần 3 giờ sáng.

 

Giá như bố đưa mẹ đi Hà nội thì đâu có kết cục bi đát như ngày hôm nay.

 

Có câu: “Gái thương chồng đương đông buổi chợ, trai thương vợ nắng quái chiều hôm”. Mẹ mất chưa đầy năm bố đã có ý định lấy vợ khác. Bố vẫn nói là bố sẽ lo xong cho các con rồi bố đi bước nữa. Mới ngày nào thôi bố nói sẽ không lấy vợ, giờ bố sang hàng xóm bảo “chúng nó ích kỉ lắm, không muốn cho tôi đi bước nữa”. Đàn ông ở tuổi 50 chưa già nhưng cũng chẳng còn trẻ, sao bố không thể từ bỏ ý nghĩ đi bước nữa để lo cho các con, để các con kính trọng và thương yêu bố hơn? Con còn 3 đứa em, đứa vì mẹ mất nên nghỉ học, đứa năm nay mới hết lớp 12.

 

Cổ con lúc nào cũng nghẹn đắng, tim con đau đớn lắm mẹ ơi. Con thuê nhà ở ngoài, vì giờ chẳng còn ai thương yêu con nữa. Cũng vì mẹ mất mà bố căm con, động tí là mắng, là đánh nên con phải đi. Bố chẳng bao giờ hỏi xem con sống ra sao...

 

Trong những giấc ngủ con vẫn luôn mơ về mẹ. Mẹ gọi con, mẹ nói mẹ chết oan, hai mẹ con cùng đi chơi nhưng về đến nhà mình mẹ lại chào con “mẹ phải về đây”... Con vẫn luôn ước rằng khi mình nằm ngủ sẽ mãi mãi chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa, để lại được gặp mẹ. Giờ con sống không còn ý nghĩa, con  chẳng còn gia đình như người ta. Xin mẹ hãy sớm cho con về với mẹ!

 

Đức phật dạy: “Công ơn Cha Mẹ sâu dày vô tận. Dù vai phải cõng Cha, vai trái cõng Mẹ mà đi hàng trăm nghìn kiếp, người con vẫn không thể nào đền đáp nổi công ơn ấy”. Nhưng có lẽ con đã không làm được như thế, con là đứa con bất hiếu rồi chăng?