Nhớ bát cháo đậu phụ cà ghém

(Dân trí) - Cô là cô út của tôi, cũng là người long đong lận đận nhất trong 4 anh chị em. 18 tuổi cô góa chồng chỉ vẻn vẹn sau đám cưới chưa đầy 2 tháng. 32 tuổi chấp nhận kết hôn với ông chồng mắc bệnh tâm thần chỉ vì kiếm đứa con và cái nhà hơn chục m2 gần chợ, cố bám trụ lại Hà Nội.

Hai đứa con, cộng thêm ông chồng tâm thần và bà mẹ chồng già yếu khiến cô phải nai lưng ra quần quật cả ngày ngoài chợ. Sáng bán cháo, trưa, chiều bán dưa cà, rằm mồng 1 thêm xôi và bánh chưng. Hàng cháo của cô nằm nép vào cái ngõ nhỏ gần chợ, cháo trắng, cháo đậu xanh, đậu đen nhạt và đều ăn cùng với cà ghém và miếng đậu rán. Cháo nhạt ăn cùng miếng cà ghém mặn mà, thêm miếng đậu rán béo ngậy, đơn giản nhưng có sức hấp dẫn lạ kỳ. Bát cháo chỉ có giá từ 3 đến 7 ngàn đồng, nên phần đa khách hàng của cô là dân lao động nghèo khó và mấy bác cao tuổi thích ăn thanh đạm. Ngày nào cô cũng bán hết 3 nồi Liên Xô cháo to vật.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Đều đặn 3 giờ sáng cô thức giấc, đãi gạo và đỗ rồi nhóm bếp than tổ ong lên nấu, 5h30 dọn hàng ra, vừa múc cháo vừa gắp cà, vừa rán đậu, khoảng 10h dọn cháo rồi lại bày dưa cà ra bán tiếp. Bữa trưa của cô lúc nào cũng diễn ra vào lúc 13h chiều, rồi lại quanh quẩn với công việc dọn dẹp, nhặt, muối, ngâm đến 23h đêm.

Hàng cháo bỗng dưng nghỉ mà không có thông báo, bao người đến lại về. Mới sáng hôm trước cô đang ngồi múc cháo cho khách, thì bỗng dưng ngã lăn ra bất tỉnh. Bác sĩ kết luận cô bị ung thư máu, căn bệnh đã vào giai đoạn rất nặng. Hàng cháo từ đó nghỉ hẳn, bao người biết tin ai cũng luyến tiếc, họ thương cô bán cháo tuy nghèo nhưng thật thà lại hay thương người. Bát cháo rẻ tiền chả lãi được là bao nhưng lắm hôm cô vẫn múc thêm cho bác xe ôm nghèo bị suy thận một chút, hôm lại biếu bà cụ lang thang bị lạc, hay cho các anh cửu vạn ăn nợ cả tháng…

Cô ra đi chỉ vẻn vẹn sau khi phát bệnh 1 tháng, sau khi dùng hết số tiền 30 triệu bao năm bán cháo tiết kiệm được. Mọi người bảo cô ra đi sớm cho thanh thản bởi không có tiền rồi cũng chết. Đám ma của cô rất đông, dẫu hôm đó trời mưa tầm tã, bà con tiểu thương trong chợ cùng các khách hàng quen ai nấy mắt đỏ hoe. Nhìn hai đứa trẻ con, đứa 15, đứa mới 8 tuổi ôm di ảnh mẹ đi cạnh ông bố vẫn hồn nhiên cười nói bình thường khiến người khác không khỏi xót xa.

Hai năm trôi qua, sáng nay tôi bất chợt bắt gặp một hàng cháo đậu phụ cà ghém trong con ngõ nhỏ nơi chợ tạm. Múc thìa cháo cho lên miệng nhưng sao thấy nghẹn đắng, có cái gì đó quen thuộc lại xa lạ. Chẳng phải đây cũng giống như bát cháo cô thường múc cho tôi vào mỗi khi cuối tháng hết tiền, hay những hôm được nghỉ qua phụ cô bán hàng và sau này dù đã ra trường đi làm, nhưng mỗi lần biết tôi ghé qua cô đều để phần một bát cháo cà đầy ắp…

Hương Hồng