Đêm dài lắm mộng

(Dân trí) - Năm năm và sáu tháng, cái nào dài hơn, ngắn hơn? Nhiều lúc nhìn lại quãng đời như một giấc mộng. Giấc mơ đẹp ai cũng muốn nhưng đừng mộng quá dài. Ngọn lửa cháy đượm đến đâu cũng có lúc tắt.

Cô không xinh nhưng ưa nhìn và ngoan hiền, xung quanh không biết bao nhiêu vệ tinh ngày đêm thao thức. Anh học năm thứ hai, cô mới chân ướt chân ráo vào cổng trường đại học. Yêu cô chân thành và tha thiết, hơn một năm sau cô mới cho anh một cái hẹn.

 

Tình yêu của hai người gặp phải sự phản đối kịch liệt của gia đình và bạn bè vì hoàn cảnh hai bên quá khác nhau. Cô là út cưng trong một gia đình thành phố, anh là trưởng tộc trong một gia đình tỉnh lẻ sớm bươn chải vì gánh nặng gia đình.

 

Người thân của anh nhìn cô bằng con mắt dò xét, thậm chí dè bỉu “Người thì tong teo, gầy yếu, làm sao sinh con được… Làm gì có chuyện tiểu thư chân lấm tay bùn”. Thậm chí có lần cô vô tình đọc được bức thư của bố anh “Bố không thể chấp nhận người con dâu như thế”, anh chỉ ôm cô vào lòng và nói “Anh yêu em và muốn lấy em làm vợ. Chúng ta phải cố gắng lên”.

 

Năm năm đại học trôi qua, mọi người đã thông cảm hơn, nhìn họ với con mắt khác hơn. Không còn khó khăn nào có thể chia rẽ họ được nữa, cô chỉ còn đợi ngày anh “rước” về dinh.

 

Tốt nghiệp trước cô một năm, đường công danh chưa rộng mở, còn nhiều thử thách với chàng sinh viên mới ra trường. Sống ở đâu? Sống như thế nào? luôn là nỗi ám ảnh trong đầu người đàn ông muốn mang lại cuộc sống no đủ cho vợ. Thời buổi này lấy đâu ra hai trái tim vàng trong manh chiếu rách. Anh muốn tạo dựng một cơ sở kinh tế trước để đảm bảo cuộc sống của chúng ta sau này. Vậy là “Đợi đến khi nào hai đứa ổn định em nhé!”.

 

“Đợi ư? Đợi đến khi nào?”. Trong cô chợt dấy lên nỗi sợ không tên. Cô đi làm theo sự sắp xếp sẵn của gia đình còn anh vẫn nhọc nhằn với khát vọng làm giàu nơi thành phố xa.

 

100km và 360 ngày nữa trôi qua mà chưa báo hiệu hồi kết của cuộc tình. Cô không còn đủ sức khắc khoải đợi chờ. Anh đến thăm ngày một thưa dần. Công việc mới, bạn mới, những mối quan hệ, giao lưu mới cứ hồn nhiên đến và lấp đầy chỗ trống trái tim.

 

Sợi tơ hồng giữa họ ngày càng mong manh, có thể đứt bất cứ lúc nào.

 

Vẻ đẹp giản dị của cô hoa khôi năm nào vẫn còn đủ sức khiến cho bao trái tim phải thổn thức. Trái tim cô lại một lần nữa loạn nhịp nhưng thận trọng hơn, suy tính hơn. Liệu cô còn yêu anh? Liệu cô có lỗi với anh? Hay ở phương trời ấy, anh cũng như mình? Cũng đang cần một chỗ chở che?

 

Sếp mới của cô, thuộc thế hệ đầu 7X, không đẹp trai như anh, lãng mạn như anh nhưng lại ở bên cạnh cô lúc khó khăn nhất. Có lẽ kinh nghiệm trường đời tạo ở anh có một nét điềm đạm, chững chạc, nơi người phụ nữ có thể tìm thấy một chỗ dựa.

 

Ngày 14/2, anh giận, không về. Cô đợi và lặng lẽ chia tay mối tình đầu.

 

Sợi tơ hồng đã đứt.

 

Sáu tháng sau, cô lên xe hoa.

 

Năm năm và sáu tháng, cái nào dài hơn, ngắn hơn? Nhiều lúc nhìn lại quãng đời như một giấc mộng. Giấc mộng đẹp ai cũng muốn nhưng đừng mộng quá dài. Ngọn lửa cháy đượm đến đâu cũng có lúc tắt. Đừng để tình yêu phải đợi lâu quá bạn nhé.

 

Dương Nhung