Cuối cùng tôi cũng nhận ra...

3 năm vợ chồng, thời gian tôi gần anh chưa được 3 tháng. Nhưng điều đáng sợ nhất là tôi không biết 3 năm, rồi 3 năm nữa... cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ về đâu.

 
Cuối cùng tôi cũng nhận ra... - 1


Tôi biết anh trong một hội nghị về xúc tiến đầu tư tổ chức ở Hạ Long. 2 ngày ngồi cạnh nhau trong hội trường đã khiến chúng tôi trở nên thân quen. Tình cờ, chúng tôi nhận ra mình cùng có một người bạn thân là Minh Thu, giám đốc một công ty du lịch ở Đà Nẵng. Thế là ngay sau hội nghị, chúng tôi không ở lại Tuần Châu mà bay về Đà Nẵng thăm bạn để tiếp tục có những ngày bên nhau.

 

Trái tim đã ngủ yên quá lâu của tôi choàng thức dậy. Tôi quên mất những tuyên bố hùng hồn của mình trước đây về một thiên đàng mang tên “cuộc sống độc thân”. Cô bạn Minh Thu tuyên bố: “Hai ông bà cưới nhau, vợ chồng tui mừng cưới một chuyến du lịch ở Hawai”. Quỳnh Như, đứa em kết nghĩa của tôi thì lại kích: “Em không có tiền bao anh chị đi tuần trăng mật nước ngoài, chỉ xin được đài thọ chi phí ăn, ở resort trong 1 tuần”.

 

Mỗi người một lời, ai cũng nói vào khiến tôi cũng thấy... hay hay.  Thế nhưng tôi lại bảo Thuần: “Anh đừng nghe. Họ đùa đấy mà”. Anh cười: “Anh biết là họ đùa nhưng vẫn thấy thích”.

 

Sau lần đó, anh trở về Canada. Thật ngạc nhiên là tôi bỗng thấy nhớ người đàn ông mới gặp 1 lần ấy. Thuần không phải là người đàn ông đầu tiên nhưng không ai để lại ấn tượng sâu sắc như anh. Đẹp trai, thông minh, giàu có, cuồng nhiệt, anh là mẫu đàn ông lý tưởng của nhiều cô gái trẻ; thậm chí cả những cô gái không còn trẻ nữa…

 

 Dường như đó là lý do chính khiến tôi “cưới chồng” một cách chóng vánh như vậy. Khi Thuần trở lại Sài Gòn 6 tháng sau đó, tôi đã thử nói đến chuyện cưới xin. Anh ngạc nhiên: “Sao lại gấp như vậy hả em? Chúng mình còn chưa tính toán sẽ thu xếp công việc, ăn ở thế nào mà?”. Nhưng tôi gạt đi: “Chuyện đó có gì quan trọng đâu anh? Bây giờ đi lại dễ dàng rồi. Nếu không ở chung thì lâu lâu anh về bên này hoặc em sang bên ấy”.

 

Trong đầu tôi lúc đó chỉ có mỗi một suy nghĩ là làm sao để nhanh chóng sở hữu người đàn ông này. Tôi sợ có ai đó giành mất nếu mình chậm chân bởi cái tuổi ba mươi sáu tuổi không cho tôi quyền được cầm lên, đặt xuống để lựa chọn. “Anh chưa chuẩn bị để về Việt Nam ở hẳn em à. Không lẽ cưới nhau rồi mà vẫn mỗi đứa một nơi?”- Thuần vẫn do dự. “Em đã nói là em không quan trọng chuyện đó. Anh hãy nghe em một lần đi”, tôi năn nỉ.

 

Mọi việc rồi cũng được giải quyết. Cô em gái của anh bay sang Sài Gòn thay mặt đàng trai trong một bữa tiệc vừa là lễ đính hôn, vừa là lễ cưới. Như vậy, tính từ khi quen nhau đến lúc cưới, vừa đúng 9 tháng! Mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoại trừ lúc bước lên sân khấu để làm lễ, anh đã đạp trúng vạt soiré khiến tôi suýt ngã.

 

Cưới xong, chúng tôi không đi hưởng trăng mật vì anh bận xúc tiến việc mở chi nhánh của công ty ở Nam Phi. Thấy tôi buồn, anh hứa sẽ đền bù bằng một chuyến đi Bahamas vào mùa hè năm sau. Tuy nhiên, trước khi mùa hè đến thì tôi đã phải trải qua những ngày đông lạnh giá ở Canada.

 

Trong cuộc đời tôi, nếu có những khoảng thời gian buồn chán, tẻ nhạt và đáng sợ nhất có lẽ chính là những ngày đông ấy. Gia đình anh gồm cha mẹ và các em. Họ định cư ở Canada đã 30 năm, vậy mà mọi sinh hoạt vẫn y chang như ở Việt Nam. Đặc biệt là mẹ anh. Bà thuộc tuýp phụ nữ suốt đời vì chồng, vì con nên cũng đòi hỏi khắt khe với con dâu. Một lần, nhân lúc chuyện trò cởi mở, bà bảo tôi: “Con về bển coi thu xếp công việc rồi chuyển qua đây ở luôn. Thuyền theo lái, gái theo chồng con à. Chuyện to tát bên ngoài, cứ để thằng Thuần nó lo. Mình là phụ nữ, chồng con là trọng...”.

 

Những lời nói của mẹ chồng khiến tôi hoang mang. Đã vậy, những ngày ở Canada, Thuần cứ đi liên tục, có hôm, tới tối mịt mới về. Anh giao tôi cho cô em gái, bảo thích mua sắm gì thì cứ mua. Nhưng tôi đâu cần những thứ ấy. Cái tôi cần là một vòng tay xiết chặt cùng những lời động viên, chia sẻ với những khó khăn mà lần đầu tiên trong đời tôi phải đối diện. Thế nhưng anh không hiểu... Tất cả những điều đó làm cho những ngày đông lạnh giá như càng lạnh hơn.

 

Tôi quyết định quay về sớm hơn dự định. Và vì anh không thể thu xếp nên tôi phải trở về một mình. Suốt mười mấy tiếng đồng hồ trên chuyến bay từ Vancouver về Sài Gòn, tôi co ro trong cái lạnh đến tê tái tâm hồn. Lần đầu tiên sau khi cưới chồng, trong đầu tôi lởn vởn suy nghĩ: Mình có vội vàng lắm không?

 

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, Thuần không phải là người của gia đình. Dường như với anh, chỉ có công việc và công việc. Tôi muốn ở cạnh anh cũng không được bởi anh không có thời gian. Tôi nghĩ đến việc sinh một đứa con để có thể lấp đầy khoảng trống sự thiếu vắng hơi ấm của chồng nhưng anh lại phản đối vì cho rằng, vào độ tuổi của tôi, người phụ nữ không nên sinh con vì rất nguy hiểm và đứa bé sẽ ngu đần.

 

Đến lúc ấy, tôi có cảm giác, mọi con đường đi đến tương lai với người đàn ông mà mình lựa chọn đường như đã bị bít kín. Tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, cô đơn và thất bại. Những người bạn của tôi, người muộn màng nhất thì cũng đã có con bế, con bồng; còn tôi vẫn cứ hết đêm đến ngày trông ngóng những cuộc điện thoại để biết anh đang ở đâu rồi vội vàng đặt vé bay tới. Có khi đến nơi thì cũng chỉ được gần anh vài tiếng đồng hồ.

 

Tôi đã quá mỏi mệt với cuộc hôn nhân của mình. 3 năm vợ chồng, thời gian tôi gần anh chưa được 3 tháng. Nhưng điều đáng sợ nhất là tôi không biết 3 năm, rồi 3 năm nữa... cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ về đâu? Trong khi thời gian đối với một người phụ nữ đã qua thời xuân sắc như tôi đang trở thành một liều thuốc độc có sức công phá dữ dội…

 

Theo Kiều Trinh

NLĐ