Chồng hay đi đêm

(Dân trí) - “Em ngủ trước, đêm nay anh về muộn”. Đọc những dòng tin nhắn quen thuộc đó, tôi bật khóc. Lại đợi anh về trong tiếng đồng hồ lách tách trên bức tường của bóng đêm hoang dại.

Đã có nhiều đêm nước mắt chảy trào, tôi muốn trốn khỏi cái cảm giác bị bỏ rơi. Tôi nghĩ về những thời khắc hạnh phúc ngọt ngào của những ngày mới quen, rồi tìm ra sự đối lập giữa tình yêu tuổi trẻ và hôn nhân, để rồi tự kết luận: “Nếu biết trước lấy chồng thế này thà ở vậy còn hơn”.

 
Chồng hay đi đêm - 1


Chúng tôi đã có một tình yêu đằm thắm từ cái thời sinh viên, khoảng thời gian mà sau này dù có thành đạt hay khổ cực vẫn không quên được. Chúng tôi có một điểm chung là cả hai đều nghèo, nhà đông anh em nên cái đói và thiếu thốn luôn đeo đẳng. Kỷ niệm của thời sinh viên giúp chúng tôi gắn kết với nhau hơn và đi đến hôn nhân khi cả hai đều tìm được một công việc ổn định nơi thành phố.

 

Tổ ấm hạnh phúc đầu tiên là một căn phòng trọ chừng 10 mét vuông với những tiện nghi cần thiết. Những buổi tan sở anh đến đón tôi đúng giờ rồi cùng đi chợ, chuẩn bị cơm tối, sau đó cùng nhau đi dạo hay xem phim. Thời gian ngoài công việc anh dành hết cho tôi, tôi hạnh phúc và hãnh diện với bạn bè khi có một người chồng như thế.

 

Nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Chúng tôi có của ăn của để, anh lao vào công việc để kiếm tiền. Ban đầu tôi xem sự thay đổi của chồng như một vấn đề hiển nhiên để thích nghi với cuộc sống hiện đại, mong một ngày thành đạt, có nhà, sống đầy đủ nơi thành phố.

 

Rồi chúng tôi đạt được những điều mà những cặp vợ chồng trẻ ở nông thôn lập nghiệp tại thành phố phải ước mơ. Từng đêm tôi ngồi đợi cửa anh về trong mùi men bia rượu. Anh im lặng một lúc rồi ngáy kho kho. Tôi đối diện với bóng đêm, buồn bực cho đến sáng, vừa chợp mắt thì chuông đồng hồ reo.

 

Tôi dậy chuẩn bị điểm tâm, anh rón rén đến quằng tay ngang cổ thì thầm: “Sao em dậy sớm vậy, đêm qua ngủ ngon không, anh say quá, chẳng biết gì cả”.

 

Tôi bắt đầu một ngày bằng vòng tay ngọt ngào của anh, sự ngọt ngào đó cùng với thời gian vật lộn trong công việc đã khiến tôi quên đi những khoảnh khắc đợi chờ từng đêm. Nhiều lúc tự hỏi có phải vì công việc mà anh trở nên thế, hay có một sự cám dỗ nào khác ở bên ngoài? Dường như đợi chờ và mệt mỏi là những người bạn luôn hiện hữu bên tôi. Đêm nay anh lại nhắn về muộn, tôi dặn lòng hãy ngủ ngon và đừng chờ nữa nhưng không sao chợp mắt. Tôi đợi một ngày cả anh và tôi đủ tỉnh táo để đối diện và chỉ ra những ẩn khúc mong tìm được lối thoát, nhưng mỗi lần như thế, cái vòng tay mềm mại của anh ôm ngang cổ tôi theo kiểu biết lỗi làm tôi quên đi những thứ còn lại. Và như thế từng đêm tôi đợi chờ, hồ nghi. Rồi đi tìm mùi nước hoa lạ trên áo anh dù biết rằng chẳng bao giờ nó xảy ra!

 

Tốn Phong