Mình yêu lại từ đầu, anh nhé?

Đã gần hai tháng trôi qua kể từ ngày mình chia tay. Hai tháng thôi nhưng em thấy như lâu lắm và vẫn chưa đủ để trái tim em bình yên trở lại.

Khi anh nói lời chia tay, em thấy như thể có ngàn mũi tên đâm vào tim. Thế giới trước mắt em như hoàn toàn sụp đổ. Đây là lần thứ hai anh nói lời chia tay và em linh cảm lần này sẽ thật sự chấm dứt cuộc tình đầy những cuộc cãi vã của chúng mình. Anh dứt khoát hơn và đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đưa ra quyết định ấy.

 

Em khóc như lần đầu tiên biết đến những giọt nước mắt. Ngày tháng trôi qua, em tự hỏi phải chăng em đã sai và cái giá phải trả là mất anh?

 

Em đã cố gắng chấp nhận sự thật dù biết anh không còn yêu em nữa. Em nghĩ rằng mình có thể vượt qua cú sốc này nhưng rốt cuộc em vẫn thấy mình khóc, thấy mình cố níu kéo anh dù mọi việc như đã quá muộn.

 

Suy cho cùng, anh có lỗi gì đâu, chỉ là anh không còn niềm tin với em vì đã đôi lần em nói dối anh. Song, em có lỗi gì khi muốn níu giữ một tình yêu mà em đã đặt trọn niềm tin?

 
Mình yêu lại từ đầu, anh nhé?

Biết đâu anh sẽ nhìn vào mắt em và nói: “Mình yêu lại từ đầu, em nhé!”. Và chúng ta sẽ lại là của nhau…(ảnh minh họa, nguồn internet)
 

Em cố gắng đòi gặp mặt anh, hay đúng hơn là muốn được anh tha thứ, muốn thẳng thắn đối diện, nói chuyện với anh dù là lần cuối. Hôm ấy, trước khi rời phòng đến chỗ hẹn, em cố kìm nước mắt, rửa mặt không biết bao nhiêu lần để anh không thấy mắt em sưng.

 

Em trang điểm một chút, uống một ly cà phê để thấy tỉnh táo hơn, đến chỗ hẹn sớm, cố hi vọng anh sẽ tới. Tất cả chỉ để thêm chút tự tin để có thể đứng trước mặt anh nói lời xin lỗi, để anh thấy rằng em thật tâm muốn sửa chữa sai lầm, để nói với anh: "Em còn yêu anh rất nhiều!", để anh không bận tâm rằng đã làm tổn thương em...

 

Vậy mà em chờ hoài, chờ mãi... Anh không tới và gửi cho em tin nhắn sau cùng: “Anh sẽ không quay lại. Dù có gặp nhau hay thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không quay lại. Anh sẽ tập trung học và kiếm một công việc”.

 

Đọc tin nhắn, em ngồi đó như cái xác không hồn, không đủ can đảm hồi âm anh. Nước mắt em rơi bởi sự thật em đã đánh mất anh. Anh bỏ rơi em đúng lúc em thất bại trong kỳ thi đại học. Em đau đến ngơ ngác.

 

Cảm ơn anh đã cho em cơ hội được ở bên anh, được yêu thương và yêu thương. Cảm ơn anh đã buông tay để cho em biết thế nào là thất bại, giúp em kiên cường hơn trước những vấp ngã, sai lầm, để em hiểu rằng anh không còn yêu em nữa.

 

Âm thầm quan sát anh, em nhận ra anh vẫn vô tư trò chuyện cùng mọi người, kết bạn nhiều hơn, làm việc hăng say và hiệu quả hơn từ khi không có em. Ừ thì anh đâu phải của riêng em. Anh đâu còn luyến tiếc em nữa.

 

Vậy sao dù xa nhau rồi, em vẫn mãi tin một ngày nào đó anh sẽ quay lại? Tại sao em vẫn cố níu giữ một người không còn yêu em? Tại sao em cố chấp đòi gặp anh cho bằng được? Tại sao em ích kỷ muốn giữ chặt tay anh?

 

Anh biết không, trái tim em vẫn chưa ngày nào thôi nhớ anh. Xin lỗi anh vì em không thể quên anh, không thể chúc anh hạnh phúc trong lúc này. Đó là việc quá khó. Vết thương nào cũng cần thời gian để lành. Em sẽ để cho mình, cho anh một khoảng trời riêng.
 

Biết đâu cả em và anh đều không thể yêu ai khác. Biết đâu mình sẽ gặp lại nhau, hai con tim lại thổn thức lời yêu thương như thuở ban đầu. Biết đâu anh sẽ nhìn vào mắt em và nói: “Mình yêu lại từ đầu, em nhé!”. Và chúng ta sẽ lại là của nhau…

 

Theo Minh Nguyễn

Tuổi trẻ