Em lỡ... yêu anh mất rồi!

Nếu như chúng ta có cơ hội, nếu như chúng ta còn có thể yêu nhau và làm người yêu của nhau thì có lẽ em sẽ bớt buồn hơn, vì em biết thế nào anh cũng là của em, và chúng ta cũng sẽ yêu nhau.

24/06/11

 

Đã lại xa anh rồi đấy.

 

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu em phải xa anh và chịu đựng cái cảm giác nhớ anh đến phát điên.

 

Sao thế nhỉ? .....

 

Em biết em nghĩ gì và con tim em muốn nói gì.... nhưg em không thể thú nhận... vì kết quả sẽ chẳng bao giờ như em mong muốn.

 

Đến bao giờ em mới thôi thổn thức vì anh?

 

Em mong chờ một người khác đến đẩy anh ra khỏi trái tim em nhưng hình như trái tim em không muốn mở cho một ai khác nữa ngoài anh mất rồi.

 

Những ngày ở bên anh thật quá ngắn ngủi, nhưng thời gian được ở bên anh thật như em được sống ở thiên đường (em nghĩ nó là thiên đường vì ngươì ta hay nói cuộc sống ở thiên đường rất hạnh phúc, và người ta luôn ao ước có được điều đó) những ngày có anh bên cạnh em luôn cảm thấy mình hạnh phúc và vui. Bên anh em thấy mình nhỏ bé và luôn cần anh che chở.

 
Em lỡ... yêu anh mất rồi!  - 1
 

Em thấy ấm áp và vô cùng hạnh phúc anh ạ.

 

Đựơc ngồi sau xe của anh, vi vu mỗi buổi tối, anh biết không, em luôn ước con đường đi về nhà đừng bao giờ kết thúc, để em không phải chào tạm biệt anh, rồi lại nhớ anh cho đến lúc ngủ quên.

 

Tại sao chứ? Sao anh lại tốt với em như thế, sao anh lại luôn chiều theo những mong muốn ngang bướng của em như thế? Sao anh lại hứa với em một lời hứa quan trọng đến thế? Sao anh lại không nói em phiền phúc, em rắc rối đi ... để rồi tất cả lại làm em thấy đau khi nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ thuộc về em?

 

Mấy ngày ngắn ngủi nhưng ngọt ngào và hạnh phúc đổi lại sau đó khi xa anh là những ngày cực khổ mà em phải chịu vì nhớ anh, nhớ đến phát điên. Em chỉ thấy quanh em là 4 bức tường cứng khô khan mà em không thể vượt qua nó để nhìn thấy anh được, nỗi nhớ ấy khiến em vất vả lắm anh biết không?

 

Luôn phải ngăn những dòng suy nghĩ về anh thế nhưng càng không muốn nhớ đến thì những hình ảnh của anh lại càng xô đến khiến em khó thở. Hình ảnh thì chỉ còn trong trí nhớ, còn em thì không thể thấy anh đứng trước mắt em, không thể nghe giọng nói của anh. Tất cả làm em khó chịu và bất lực truớc nỗi nhớ anh!

 

Em muốn khóc!

 

Nếu như chúng ta có cơ hội, nếu như chúng ta còn có thể yêu nhau và làm người yêu của nhau thì có lẽ em sẽ bớt buồn hơn, vì em biết thế nào anh cũng là của em, và chúng ta cũng sẽ yêu nhau.

 

Nhưng.... mọi chuyện đã chẳng như em nghĩ... chúng ta yêu nhau, nhưng không bao giờ đựơc làm người yêu của nhau.... sư thật quá đau buồn.

 

.... anh và em vẫn là hai anh em họ!

 

Theo Hoa học trò