Thương nhớ hoa đào xưa…

(Dân trí) - Đọc lời bình của Tran Dao TadaoCHN@hanam.edu.vn: “Hoa đào Hà Nội là đẹp nhất, càng đẹp hơn khi con người gần gũi hoa, yêu hoa. Hoa mang cả mùa Xuân vào mỗi nếp nhà…”, vết thương lòng trong tôi lại nhói đau… Nhung nhớ xiết bao dáng hình ai bên hoa đào năm ấy…

(Ảnh minh họa: Aaron Noel Santos Photo)
(Ảnh minh họa, theo: Aaron Noel Santos Photo) 
 

Ba ngày Tết trôi qua với hai ngày mở màn thời tiết tuyệt đẹp. Nhưng ngày mùng Ba mới đúng thực là chất Tết miền Bắc với mưa phùn lay phay đôn lên cái lạnh của những cơn gió bấc, để càng tôn lên sự ấm áp mà con người ta cảm nhận sâu hơn khi được đắm mình trong bầu không khí sum họp gia đình. Ngược lại, chỉ càng làm tê tái hơn những con tim đơn côi, một mình lẻ bóng, những ai không may nửa đường đứt gánh…

Tôi – một người đàn ông cũng tưởng đâu mình mạnh mẽ, quyết đoán và đúng chất “manly”. Vậy mà nay thì...
 
Suốt những năm sống trong cảnh đũa có đôi, tôi chưa bao giờ biết tới nỗi vất vả nào dịp Tết ngoài cái sự…nhậu quần quật, bởi mọi việc đều có “bà bộ trưởng Nội vụ nhà tớ lo” (tôi khoe khéo bà xã của mình với chúng bạn).

 

Chẳng biết lấy đâu ra sức lực trong cái hình hài mỏng manh ngỡ như lúc nào cũng có thể bị “cuốn theo chiều gió” ấy, vậy mà nàng “dâu ta” của mẹ tôi Tết nào cũng quay như chong chóng hết từ nhà ra chợ lại từ chợ về nhà không nhớ nổi bao nhiêu bận. Rồi còn kết  hợp lo “đi” bên nội, bên ngoại, thầy cô giáo của con…Để rồi tới 30 dù chưa phải là Tết, trong nhà đã đủ đầy chất Xuân tươi mới, rực rỡ khiến ai cũng nôn nao, háo hức đón chờ... Nào bánh chưng, trái cây, đồ ăn thức uống với điểm nhấn nổi bật là HOA mà Top 1 là ĐÀO.

 

Năm nào cũng vậy, đắt rẻ gì thì vợ tôi cũng cố thêm chỗ này, bớt chỗ kia để “biện” đủ một cành đào bích nhỏ cắm ban thờ và một cành đào phai nhỉnh hơn chút cắm khéo góc phòng khách khiến không gian vốn chật chội như rộng hẳn ra, sáng hẳn lên và trông thật duyên dáng với sắc hồng phơn phớt vừa dịu dàng, vừa kiêu sa…

 

Thích hoa hồng, hoa ly một, vợ tôi có lẽ phải yêu đào gấp mười lần. Bận tối mắt tối mũi nhưng hễ có lúc nào kết hợp làm việc gì cạnh nhành đào, thế nào cô ấy cũng tìm cách tự thưởng cho mình đôi phút ngắm đào. Rồi không chỉnh lại dáng cắm thì cũng nâng mầm lá non này, mơn man nụ xinh kia… 

 

Nghe khách khứa khen đào nhà mình đẹp, mấy lọ hoa tươi khác cắm cũng rất khéo, tôi mát lòng mát dạ lắm nhưng ngoài miệng vẫn phải tìm cách mượn rượu “bẻ hành, bẻ tỏi” vợ điều này, khiếm khuyết nọ...cho đáng mặt ông chủ gia đình nghiêm khắc.

 

Thật ra nói “vui như Tết” có lẽ chỉ đúng với đám trẻ nhỏ và những ông chồng vô lo, vô nghĩ như tôi. Chứ với các chị em, đặc biệt là các nàng “dâu ta” thì tôi cũng mong sao cho ba ngày Tết qua mau để phái đẹp được…thở phào. Để rồi sang năm, nghe chồng mở màn điệp khúc “Tết đến nơi rồi” là em lại lặng lẽ như con ong chăm chỉ, lo mang đủ đầy sắc Xuân về cho căn nhà nhỏ ấm cúng của chúng tôi.

 

Đã quá quen với niềm hạnh phúc vẹn tròn đến trở thành bình thường như thế, tôi bỗng dưng như kẻ u mê lao đầu xuống vực khi Tết này chỉ còn lại cha con tôi và mùa Xuân ở lại… Vẫn biết lẽ đời hoa nở đẹp mấy rồi hoa cũng sẽ tàn,  Xuân đến rồi Xuân lại đi…đành hóa vàng sớm mùng Ba cho em được thanh thản… Chợt thấy cổ họng nghẹn đắng… sao khi có tất cả anh lại chẳng biết nâng niu…

 

Bảo Nam