Yêu mẹ của con

(Dân trí) - Dạo này con hay nghe về việc con cái giận dỗi, hạch sách, cần ở bố mẹ nhiều quá.


Yêu mẹ của con

Mỗi người mỗi chuyện, họ còn ý kiến rằng bố mẹ mình ích kỷ, chỉ lo hưởng thụ, không trông con cho họ yên tâm công tác. Họ than vãn bố mẹ kém cỏi chẳng lo được cho con cái. Họ trách móc bố mẹ bất công, khi anh trai xây nhà thì hỗ trợ cho ngần này, mà đến lượt họ chỉ được có hai phần ba, thế là không được, con nào cũng là con…

Con không góp được nhiều chuyện, nên chỉ ngồi nghe, và lại càng thêm nhớ mẹ. Hai tuần rồi con chưa gặp mẹ, dù không ngày nào không gọi điện, nhưng con vẫn nhớ mẹ nhiều lắm.

Con nhớ những mùa hè như thế này là lại cùng mẹ đạp xe đi mua, chở lạc về phơi, bóc để bán. Tỉ mẩn nhặt từng hạt lạc A, lạc B, rồi thì “nhà hàng ăn chũm cau”, đám lạc còi dí chẳng bán được cho ai, mẹ chế thành muối lạc thơm ngon không để đâu cho hết.

Nhớ cả những ngày lẽo đẽo theo mẹ đi quét lá về đun, những ngày cùng mẹ ra bãi bồi trồng khoai trồng ngô, xen canh gối vụ. Cứ bên trên cắm dèo trồng đỗ thì bên dưới tranh thủ nhét thêm ít củ, quả gì đó như cà ghém, lạc… Chưa kể vài sào ruộng vẫn trực chờ người vun xới.

Con nhớ, những khi thư viện trường thanh lý sách, truyện, tài liệu cũ, Các cuốn sách đã chuyển dần sang màu nâu cánh gián, bị mọt đục, bụi rơi lả tả, được mẹ cẩn thận lọc từng chút. Những cuốn kinh điển quý giá mà bị long bìa mẹ kỳ công đóng lại gáy, tạo cho nó bộ cánh mới. Chính những người bạn cũ này đã nuôi dưỡng trong con sở thích đọc sách đi cùng năm tháng.

Giấy vẫn trống thì mẹ tận dụng đưa con làm nháp, còn lại đám tài liệu cũ rỉn mẹ mới bán cho hàng phế liệu… Tuổi thơ con gắn liền với những việc làm, những đồng tiền nhỏ xíu từng ấy thôi. Con hiểu rằng tiền có mọc từ trên cây đâu, những đồng tiền chân chính thì càng khó kiếm. Đi lên từ những nhọc nhằn khó khăn, cùng chứng kiến tất cả nên con biết hết những khổ tâm từ trong suy nghĩ của bậc sinh thành, con nào dám đòi hỏi gì hơn.

Vất vả thời trẻ khiến mẹ của con bị đau dạ dày kinh niên, cộng thêm bệnh xương khớp tuổi già làm mẹ ngày một suy nhược, con chỉ ước mẹ có được giấc ngủ ngon mỗi đêm.
 
Nên, những người mà luôn cần nhiều ở bố mẹ, có thể vì họ chưa chứng kiến cảnh mẹ mình cóp tha, nhặt nhạnh từng đồng để nuôi con nên người. Hay vì họ chưa ở hoàn cảnh phải xa nhà thoát ly kiếm sống từ sớm, nên không biết đằng sau sự đủ đầy của mình là sự tần tảo đến thế nào của bố mẹ…

Hôm qua, khi trời vừa tan cơn mưa thì xuất hiện hẳn hai chiếc cầu vồng, con thích thú chỉ cho nhóc nhà con. Lúc nó còn đang líu lo đọc thơ: “Ai vẽ cong cong. Tô màu rực rỡ…. Ai tài thế nhỉ?” thì con đã kịp ước: “Mong sao bố mẹ sẽ sống mạnh khỏe, hạnh phúc thêm ba chục năm nữa thôi”. 

Để lần nào về nhà con cũng được nhìn thấy mẹ, để nghe mẹ mắng mỏ, dạy dỗ, chỉ bảo từng li từng tí. Để con gái dù đã có cháu nội vẫn luôn mãi bé bỏng trong lòng mẹ. Để chỉ cần nghe tiếng mẹ thôi lòng con đã dễ chịu và nhẹ nhõm như gió, như mây.

An Miên