“Trăng ơi trăng rất tệ...”

(Dân trí) - Ba tôi là thủy thủ viễn dương, mỗi năm chỉ về một đôi lần, ở chưa ấm nhà đã lại ra đi. Tôi vừa giận vừa thương ba, thường ước mình được theo ba ra khơi để không còn cảnh ngóng trông ba nữa, nhưng nghĩ đến bà và mẹ, tôi thấy mình thật bất hiếu.

 

“Trăng ơi trăng rất tệ...” - 1

 

Bà nội cũng gọi ba tôi là thằng bất hiếu nay đây mai đó. Gia đình tôi có nghề làm gỗ lâu đời, cơ ngơi và danh tiếng rất bề thế. Ông bà tôi đặt nhiều kỳ vọng và ba tôi, muốn người con trai duy nhất nối nghiệp gia đình, vừa trọn đạo với tổ tông, vừa được gần gũi cha mẹ họ hàng  lại có thu nhập cao. Nhưng từ nhỏ tâm trí của ba tôi đã vượt ra khỏi cái thị trấn gỗ sầm uất và khép kín, ước mơ của ba thuộc về đại dương.

Ngày ba tôi đi học lái tàu, ông bà tôi phản đối quyết liệt. Nhưng ba tôi với tất cả sự ngang tang, liều lĩnh và quyết tâm theo đuổi nghề vẫn dứt áo ra đi. Khi ba tôi chính thức được làm thủy thủ ra khơi, bà tôi khóc ngất đi còn ông tôi nói coi như không có đứa con đó.

Ba tôi mải miết cùng những chuyến tàu giữa tít tắp biển khơi, không chịu lo lập gia đình. Chỉ đến khi ông nội ốm nằm liệt giường, ba mới xin nghỉ phép nửa năm về chăm sóc ông và cưới vợ để ông được nhìn mặt con dâu trước khi nhắm mắt xuôi tay. Tôi được hoài thai trong thời gian ấy.

Ba về nhà đợt nghỉ phép tiếp theo, tôi đã 2 tháng tuổi. Mẹ tôi trông thấy ba thì òa khóc nửa vì tủi thân, nửa vì hạnh phúc. Bà nội tôi lên bàn thờ thắp hương cho ông, não nề bảo thằng con bất hiếu của ông về lần này chắc lại vội vàng đi. Ba ở nhà được chục hôm thì ra khơi, giải thích mãi mới bà và mẹ tôi rằng trách nhiệm công việc không thể bỏ bê được. Hai người đàn bà hỏi lại rằng trách nhiệm với gia đình thì sao, ba không dám nhìn thẳng vào mắt họ.

Tôi lớn lên số lần gặp ba chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần ba về nhà, tôi vui sướng vô cùng. Ba mang về cho tôi nhiều sách, đồ chơi và cả một kho tàng những kiến thức thú vị về đại dương và nghề thủy thủ, về loài hải âu sải cánh tự do và những con sóng lấp lánh tuyệt đẹp nhưng cũng ẩn chứa nhiều tai họa.

Tôi nói cho ba biết ước mơ của mình là có ba ở nhà trong đêm trung thu để ba làm đèn lồng cho tôi, để ba cùng tôi, bà và mẹ ăn bánh, uống trà, ngắm trăng, để ba công kênh tôi lên cổ, đưa tôi chạy theo đoàn múa lân. Ba hứa sẽ cố gắng biến giấc mơ của tôi thành hiện thực. Có những năm ba đi biển dài ngày, mất liên lạc, tôi rất buồn, nhưng cũng có năm ba về nhà trong mùa trung thu, dù muộn hơn đêm trăng rằm đến cả chục ngày nửa tháng. Bà nội rầu rĩ ngân một câu hát ngầm trách ba “Trăng ơi mày rất tệ, mày đi nhớ chóng về”.

Năm đó cũng mùa trăng rằm, ba tôi gấp gáp về nhà sau khi được báo tin tôi mắc bệnh thập tử nhất sinh. Ba chạy vào đến bệnh viện thì tôi đã nằm trong phòng mổ. Người ta bảo với ba tôi rằng ca mổ này lành ít dữ nhiều. Ba đã quỵ xuống nghĩ rằng không còn được gặp lại tôi nữa. Nhưng lần ấy tôi may mắn thoát chết và dần hồi phục nhờ các bác sỹ đã cắt bỏ khối u lớn trong đầu tôi thành công.

Ba bỏ hẳn nghề thủy thủ từ đó, trở về tiếp quản xưởng gỗ của gia đình và chăm sóc mấy mẹ con bà cháu tôi. Bà nội qua đời, nắm chặt tay tôi dặn dò sau này tôi cũng phải theo nghề gỗ truyền thống. Tôi tốt nghiệp cấp ba, ba cho tôi đi du học. Tôi nói không muốn đi đâu cả, chỉ ở lại thị trấn làm theo lời trăng trối của bà. Ba dúi vào tay tôi cuốn sổ tiết kiệm tích cóp suốt một đời đi biển, ân cần nói: “Ba bôn ba ngần ấy năm, không sợ bão táp, sóng thần, cướp biển, nỗi cô đơn, nhớ nhà… chỉ vì muốn theo đuổi ước mơ của mình và chắp cánh ước mơ cho con trai ba”.

Không ai hiểu rõ tôi bằng ba, ba chỉ cần nhìn vào mắt tôi đã thấy hoài bão chu du thiên hạ và học hỏi những điều mới lạ. Tôi lên đường sang trời Tây du học, cơn lũ bài tập, bài thi, sốc văn hóa, việc làm thêm cuốn tôi đi. Tôi biết mẹ tôi hằng đêm vẫn nhớ tôi không sao chợp mắt nổi, tôi không biết ngày nào sẽ trở về. Ba tôi gọi cho tôi thường bảo: “Trái tim con nên hướng về nhà nhưng khát vọng thì phải bay xa”.

BT

 

“Trăng ơi trăng rất tệ...” - 2