Thông gia mâu thuẫn, chồng chửi mắng tôi vì "trước mặt mẹ chồng dám bênh mẹ ruột"

(Dân trí) - Hai năm làm dâu, cuộc sống của tôi rất ít có những ngày vui vẻ, chỉ vì tôi không được lòng mẹ chồng. Thực ra thì tôi thấy mình chẳng làm gì đến nỗi khiến mẹ chồng ghét. Chỉ là tôi làm gì cũng không vừa mắt bà, nói gì cũng không vừa tai bà. Bà còn hay đi nói xấu tôi bên ngoài khiến tôi vô cùng xấu hổ và chán nản.

Thông gia mâu thuẫn, chồng chửi mắng tôi vì "trước mặt mẹ chồng dám bênh mẹ ruột" - 1

Chồng tôi nói trước đây anh có yêu một người, cô ấy con nhà giàu có, được mẹ chồng tôi rất thương quý. Sau thời gian yêu nhau, cô ấy lộ ra những nhược điểm chồng tôi không thích thế là anh quyết định chia tay. Thế nhưng cô gái không cam lòng, suốt ngày tìm đến nhà kéo mẹ anh ủng hộ theo. Đợt đó mẹ anh cũng bực bội với anh, nói gia cảnh anh bình thường, mẹ góa con côi, lấy được người vợ gia thế giàu có lại hào phóng thơm thảo như vậy còn mong gì. Có lẽ vì tiếc cô con dâu hụt sang giàu nên bà dồn mọi khó chịu lên tôi.

Lúc nào chồng tôi cũng nói, bố anh mất sớm, mẹ một mình nuôi anh vô vàn khó khăn khổ cực. Chính vì vậy mà mẹ luôn mong đời anh được sung túc an nhàn chứ tâm tính mẹ không hề xấu. Chỉ cần tôi cứ sống hiếu đạo, tình cảm, chân thành thì mẹ anh không lẽ gì mà hắt hủi tôi mãi được.

Cưới nhau đã hai năm, mong mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hai vợ chồng tôi dắt nhau đi khám. Bác sĩ nói tôi sức khỏe bình thường, chồng tôi hơi yếu một chút. Muốn có con thì phải ăn uống sinh hoạt đều đặn, bỏ các chất kích thích. Nếu một thời gian không khả quan thì sẽ tính đến những phương án khác.

Mẹ chồng không biết hiểu chuyện hay cố tình không hiểu, liền đi rêu rao với hàng xóm rằng thì “con dâu tôi ấy à, nó là quả cau điếc”, “ôi dào, bao giờ trâu đực có chửa thì tôi mới có cháu bế bồng”. Bà nhất nhất đổ lỗi do tôi vì nhìn tôi gầy gò còn con trai bà to cao vạm vỡ thế kia “yếu” làm sao được.

Một lần, mẹ tôi đến thăm con, vừa đến khu nhà tôi ở đã được nghe đủ lời xấu xí mẹ chồng nói về tôi. Con gái mình như thế nào, mẹ tôi thừa hiểu. Bà nghĩ chỉ là mẹ chồng quá cay nghiệt khó khăn với tôi.

Hôm đó, sau bữa cơm, mẹ tôi nói với thông gia: “Bà mong có cháu để bế bồng một thì hai đứa nó mong có con mười. Nhưng con cái là lộc trời cho, không phải nói muốn có là được. Bà đi ra nói với người ta rằng con dâu mình là “cau điếc”, là “quả khô” càng khiến cháu nó buồn tủi. Càng áp lực thì lại càng khó có con”. Lời mẹ tôi nói nhẹ nhàng vậy mà mẹ chồng tôi dựng đứng lên. Bà la lên: “Đứa nào đặt điều bảo tôi đi nói xấu con dâu. Mà nói thật với bà, tôi già rồi, nhà có mỗi đứa con, cũng mong nó sớm con sớm cái. Thời buổi bây giờ, yêu đương sớm, nạo phá thai nhiều, tỉ lệ vô sinh cao, ti vi báo đài nó tuyên truyền ra rả suốt ngày đấy. Đàn bà con gái lấy chồng, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là sinh con”.

Từng lời từng lời mẹ chồng càng khiến mẹ tôi nổi nóng. Một bên là mẹ chồng, một bên là mẹ mình nói qua nói lại. Chồng tôi thì cứ kéo tay mẹ mình bảo “Thôi mà mẹ, mẹ đừng nói nữa”.

Nhìn mẹ mình bị mẹ chồng lấn át, tôi không chịu nổi. Tôi nói với mẹ chồng: “Có trời chứng giám, con chẳng yêu đương thác loạn gì mà phải nạo phá thai đến vô sinh. Chuyện muộn con cũng là do chồng con, bác sĩ đã khẳng định rồi, sao lúc nào mẹ cũng quy chụp do con. Mẹ nói thế thì mẹ thấy vui hơn hay sao. Con là con dâu mẹ, mẹ nói gì con cũng không cãi. Nhưng đây là mẹ con, mẹ đừng to tiếng nạt nộ như thế. Trong khi con thấy mẹ con chẳng nói sai điều gì”.

Chỉ chờ có thế, mẹ chồng tôi òa lên khóc, nói bà vô phúc có cô con dâu dám lên mặt dạy đời bà để bênh mẹ ruột. Mẹ tôi xem chừng hết sức chịu đựng liền đùng đùng bỏ về. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.

Trong phòng ngủ, chồng tôi bắt đầu to tiếng với tôi về chuyện làm xấu mặt mẹ chồng trước mặt thông gia. Anh nói:

- Em đã không được lòng mẹ chồng, nay còn vì bênh mẹ ruột mà nói mẹ chồng không ra gì. Em làm vậy là dại dột, là ngu ngốc. Rồi năm tháng về sau về dài em có còn muốn sống yên ổn nữa hay không?

- Thế anh nói em phải làm sao? Anh cũng ngồi ở đó, anh xem mẹ em có nói sai điều gì. Còn mẹ anh, không nói được điều gì tốt đẹp, càng không hề nể mặt thông gia. Em không bênh mẹ em, chẳng lẽ đợi con rể bênh bà chắc. Còn chuyện muộn con, đáng lẽ anh phải nói rõ với mẹ anh, sao cứ để bà suốt ngày dày vò em thế?

- Đấy, em cứ thế. Một “mẹ anh”, hai “mẹ anh”, thảo nào bà không thương em nổi.

Chưa bao giờ tôi thấy thất vọng và chán chường đến thế. Tôi thương tôi một thì thương mẹ tôi mười. Hồi tôi yêu anh, mẹ tôi đã cảnh báo “Những người mẹ đơn thân nuôi con, với họ con cái như là báu vật không thể xâm phạm. Làm dâu những người mẹ như thế sẽ không dễ dàng”. Hôm nay đến nhà con, chứng kiến cảnh như thế chắc mẹ tôi đau lòng lắm.

Còn chồng tôi, một mực rằng tôi ứng xử kém. Đáng lẽ ra lúc đó tôi phải bênh mẹ chồng, đứng về phía mẹ chồng. Mẹ mình thì hiểu mình rồi, có gì về thủ thỉ sau, còn mình sống với mẹ chồng, phải làm đẹp mặt bà trước. Vả lại mẹ ruột thì có bao giờ giận con gái, chọc giận mẹ chồng thì có khác nào rước họa vào thân.

Tôi thật không hiểu, khi đứng trong trường hợp của tôi, không biết những người khác sẽ đứng ra bênh ai. Nhưng nếu có tái diễn, tôi vẫn sẽ làm thế. Tôi bảo với chồng tôi nên tính chuyện ra riêng. Chồng tôi bảo: “Em điên à, anh là con một. Cả đời mẹ vất vả nuôi anh, giờ già rồi để mẹ sống một mình à?”.

Trong đầu tôi lúc ấy chợt lóe lên hai từ “ly hôn”. Chẳng lẽ phải đến mức ấy sao?

Hạnh Hoa