Nợ...

(Dân trí) - Cưới được một thời gian nó vẫn có cảm giác mình đã lựa chọn đúng. Bố mẹ chồng là cán bộ về hưu nên cách cư xử luôn nhã nhặn, ra dáng người ra ngoài công tác, nên có không hài lòng về con dâu cũng biết bỏ qua để cửa nhà êm ả.


Nợ...



Sáng sáng bà nấu ăn cho con dâu, chiều nó đi làm về cũng chẳng có việc gì mà làm, vì bà ở nhà cả ngày, chỉ chờ đến bữa để nấu. Thi thoảng nó mới được bà giao cho ra ngoài vườn vặt lấy ít rau, để hàng xóm còn trông thấy khỏi thắc mắc con dâu ở nhà làm gì. Ngày công ty có buổi tiệc kỷ niệm thành lập, nó mời cả nhà chồng đi và được phen nở mày nở mặt vì họ nói tốt về nó với đồng nghiệp, không uổng công nó khen ngợi ông bà bấy lâu. Nói chung, với nó bố mẹ chồng như thế là hết ý. Có điều, mọi việc chưa được toàn vẹn vì chẳng hiểu sao mãi nó chẳng có tin vui.

Mấy tháng đầu đi khám ở bệnh viện tỉnh, họ chỉ kết luận do chồng nó tuần mới về một lần nên dễ có thể đã bỏ qua thời kỳ dễ thụ thai, cứ cố gắng và theo dõi một thời gian nữa xem sao. Mãi vẫn chẳng thấy gì nên sau đó chồng rủ nó gác công gác việc đi về Hà Nội một chuyến, qua hai buổi với một loạt những xét nghiệm chuyên khoa cầu kỳ, bác sỹ chậm rãi phán, chồng không vấn đề gì, có chút vấn đề ở vợ, chữa gấp thì mới có thể đậu thai.

Chồng nó ý tứ khuyên vợ đừng nói với ai, cứ thầm lặng mà chạy chữa, nhưng nó thì cảm cái tình chân thành của bố mẹ chồng dành cho nên kể thật và nói sẽ dốc hết sức để ông bà sớm có cháu bế. Dù vô cùng sốt ruột nhưng ông bà cũng chẳng thể làm gì hơn, đành gom góp tiền dành dụm được đưa cho các con. Nó cười, bọn con đâu thiếu tiền, vấn đề chỉ là thời gian thôi ạ. Thế là, tất cả cùng nín thở chờ đợi.

Một lần, cô em họ chồng đến chơi hỏi chuyện, nó thật thà tâm sự, chắc con bé loe xoe kể lại nên lần về tết ông bà nội chồng có vẻ lạnh nhạt với nó. Người già luôn lo xa nên nó không dám trách. Bố chồng nó là con trai duy nhất, đẻ được hai cậu con trai, yên tâm quá còn gì. Thế mà em trai chồng nó đẻ được hai đứa con gái và đã quyết định “đình chiến”, trong khi anh cả lại còn chưa nổi đứa nào thì theo quan niệm của các cụ là  “vô phúc” quá đi ấy chứ.

Hôm ấy đang đi làm nó nhận được tin ông nội chồng vừa mất, cả nhà bắt xe đi hàng trăm cây số về quê chịu tang. Vừa mới chân ướt chân ráo bước vào đến cửa thì bà nội chồng đã lao ra chỉ thẳng mặt: “Chính mày, chính chúng mày khiến ông ấy chết không nhắm được mắt”, rồi bà ngã xuống khóc lóc, vật vã.

Mẹ chồng nó cũng khóc theo, song lúc mọi việc đã xong xuôi vẫn nhẹ nhàng lựa lời để bênh con dâu, rằng không phải lỗi của nó, đó là việc không ai muốn và cũng chẳng ai có thể chống lại được. Chẳng biết trong tâm bà nghĩ thế thật không nhưng bà đã nói ra chứng tỏ cũng có lòng nghĩ cho nó. Lại một lần nữa nó thêm phần nể bà, tâm phục và khẩu phục.

Ít lâu sau đi khám lại bác sỹ khen, việc dùng thuốc có vẻ khả quan, chuẩn bị tiến hành được rồi. Nó khấp khởi xúc động như vừa thi qua vòng loại, vui mừng chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc thụ thai được thành công. Nhưng, mọi thứ lại rẽ ngoặt sang một hướng khác. Cảm giác chết nửa con người vây chặt quanh tim khi nó hay tin, chồng bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện Việt Đức.

Buổi chiều tà cuối tuần chồng nó nôn nóng lao về nhà thăm vợ thăm bố mẹ, đi qua quãng đồng mọi người đốt rơm rạ sau vụ mùa thu hoạch, khói làm cay mắt, khói làm khuất tầm nhìn, khiến chồng nó đâm vào xe máy đi đối diện đang cố vượt chiếc ô tô phóng cùng chiều...

Chồng mất được một năm, ai đó khuyên nó, chẳng còn gì ràng buộc thì nên ra ngoài ở, xem biết đâu có người hiểu và thông cảm thì “rổ rá cạp lại” cho đỡ cô quạnh về sau. Nó lấn cấn, nhùng nhằng chẳng nỡ đi khi nhớ lại những ân tình xưa kia, nhất là bà mẹ chồng lại đang lâm bệnh, nhà không có con gái, nó bỏ đi lúc này được sao... Vì nó biết, tình cảm là món nợ khó trả nhất của đời người.

TSL