Lá thư cho tôi của những năm tháng tuổi teen đầy tổn thương

(Dân trí) - "Có những cuộc chiến vô hình trong tâm trí mình, cậu là kẻ tấn công, cũng là người phải cầm cự phòng thủ. Sự mệt mỏi của cậu biến cậu thành một người bạn, cũng là một kẻ thù của mình..."

Lá thư cho tôi của những năm tháng tuổi teen đầy tổn thương - 1

Chào cậu,

Mình không biết tại sao từ trước đến giờ lại chưa từng viết thư cho cậu. Có thể bởi vì chuyện gì qua thì đã qua rồi, quá khứ không thay đổi được, và vì nỗi đau của cậu không bao giờ có thể lành lại, nó vẫn ở đây.  

Cũng có thể đơn giản là vì mình không biết phải nói gì. Mình không thể bảo vệ cậu hỏi những đau đớn và giận dữ, không thể bảo vệ cậu khỏi những nỗi buồn, hay bảo vệ cậu trước chính cậu. 

Có lẽ mình đã không viết cho cậu bởi làm vậy có nghĩa là tin vào cậu, tin vào mình, như thế mình phải yêu chính bản thân mình, phải giữ hy vọng cho ngày hôm qua, cho hôm nay, và ngày mai. Tìm đến cậu đồng nghĩa với tìm đến một sự thật khó nuốt: Mình đã từng muốn (và đã cố) lấy đi mạng sống của chính mình.

Mình chưa từng viết cho cậu, nhưng giờ lại đang viết cho cậu đây. Từ hôm nay mình sẽ thay đổi, vì cậu xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn.

Cô gái tuổi teen với nhiều giấc mơ và nỗi sợ hãi, cô gái đang tổn thương của mình, có những cuộc chiến vô hình trong tâm trí mình, cậu là kẻ tấn công, cũng là người phải cầm cự phòng thủ. Sự mệt mỏi của cậu biến cậu thành một người bạn, cũng là một kẻ thù của mình. 

Mình biết cậu vô vọng, cậu nghĩ nỗi đau này sẽ không kết thúc, nghĩ cậu sẽ không thể thoát ra được dù muốn, cậu cảm thấy gánh nặng, cậu tin rằng gia đình và bạn bè sẽ tốt hơn khi không có cậu, mọi người đều tốt hơn nếu không có cậu. Nghe mình nói này, điều đó không đúng đâu. 

Chỉ là bây giờ cậu đang kiệt sức. Rèn luyện vất vả, đến trường vất vả, ngay cả những nhiệm vụ nhỏ nhất cũng dường như cần cả một sự nỗ lực to lớn. Cậu là người linh hoạt và nóng tính. Cậu cảm thấy mình vô dụng, thảm hại và lãnh đạm, cậu vật lộn đấu tranh cả trong bữa ăn và khi đi vào giấc ngủ.

Mình biết trong tâm trí cậu có đoạn băng đang tua đi tua lại, rằng cậu chưa đủ tốt, chưa đủ thông minh, chưa đủ xinh đẹp, chưa đạt mức “bình thường”. Nó nói với cậu rằng cậu vô giá trị. Những âm thanh của nó ngày càng lớn hơn.

Nhưng hãy dừng lại, hít thở thật sâu, và lắng nghe, thực sự lắng nghe, sự thật: Cậu không tồi tệ, cậu không điên khùng một chút nào! 

Cuộc sống của mình - cuộc sống của cậu - đã chứng minh điều đó. 

Đừng phạm sai lầm. Mọi thứ sẽ diễn biến tệ hơn trước khi nó có thể tốt hơn lên. Cậu sẽ mất niềm tin, mất đi vài người bạn. Cậu sẽ mất mọi động lực, điểm số của cậu sẽ bắt đầu tuột dốc, đầu cậu cứ quay mòng mòng và cậu muốn chết quách cho xong. Cậu cầu gì mình đủ sức mạnh để chấm dứt tất cả…

Nhưng cuối cùng, mình hứa với cậu đấy, mọi thứ sẽ quay lại. Cậu hãy chờ nhé, chờ cho đến ngày tảng nặng trên ngực cậu được lấy đi, đám sương mù trong tâm trí cậu tan hết, và cảm giác cậu đang chết đuối sẽ qua đi. Những con sóng sẽ lại dịu êm, và cậu sẽ ngoi lên được hít thở không khí trong lành. 

Đó là ngày rất đẹp, cậu sẽ lại nhìn thấy những vì sao và ánh mặt trời ấm áp tràn trề trên làn da, sưởi ấm trái tim cậu.

Để đến được ngày đó, cậu phải chiến đấu. Hãy đứng dậy vì chính mình, cậu cần phải luyện tập sao cho mình được thoải mái ngay trong chính hoàn cảnh không thoải mái. Cậu và mình, chúng ta có thể sẽ phải tìm đến cả chục chuyên gia tâm lý, trị liệu, nhưng làm ơn, hãy ở lại. Chỉ một chút nữa thôi là tới ánh sáng mặt trời. Kiên nhẫn nhé, vì nếu cậu để xảy ra chuyện, chúng ta sẽ xảy ra chuyện, mình cũng xảy ra chuyện… 

Huyền Anh

Theo SK