Hồi ký một “chân dài” làm “gái bao” cho đại gia

Tôi đã từng tin rằng, đời người mạnh được yếu thua, trời cho ai nấy hưởng. Tôi đã từng tin rằng, mình đẹp, mình khéo, mình có quyền có được người đàn ông mình thích và vật chất sung sướng.

 
Hồi ký một “chân dài” làm “gái bao” cho đại gia


Tôi đẹp, từ lúc nhỏ tôi đã ý thức được điều này, vì rất nhiều người lớn chung quanh luôn khen tôi: Con bé sao mà đẹp thế, nét nào ra nét nấy. Hoặc: Lớn lên cho nó đi làm người mẫu.

 

Khi tôi bắt đầu trổ giò thì người ta nói: Thế nào nó cũng nổi tiếng cho mà xem, mặt như vậy, dáng như thế...

 

Trở nên nổi tiếng! Những suy nghĩ ấy dường như đã cắm rễ vào đầu tôi từ lúc còn nhỏ. Lớn lên, tôi luôn xem ảnh những ngôi sao và ao ước mình được đứng trên sân khấu lộng lẫy, được nhận những tràng pháo tay, những cặp mắt ngưỡng mộ và những ánh đèn ống kính.

 

16 tuổi, tôi tham gia vào câu lạc bộ người mẫu ở quận. Dần dà, với thể hình lý tưởng, với gương mặt “đẹp và cá tính” như nhiều người khen, tôi thường được trình diễn với vai trò người mẫu phụ trong một số chương trình thời trang ở thành phố. Tôi vẫn tìm kiếm cho mình các cơ hội để toả sáng. Tôi thử ca hát, casting vai phụ, gì cũng được, miễn là có cơ hội để được nhiều người biết đến.

 

Rồi cơ hội cũng đến với tôi. Một dự án phim truyền hình nổi tiếng sắp được bấm máy, đang trong giai đoạn tuyển diễn viên. Người quen nói với tôi, nếu làm quen với phó đạo diễn, tôi sẽ có khả năng nhận được vai nữ chính, mà như vậy thì cơ hội nổi tiếng trong tầm tay.

 

Thông qua nhiều mối quan hệ, tôi đã tiếp cận được phó đạo diễn, và đúng như kế hoạch, tôi sẵn sàng “đổi tình lấy vai diễn”, rồi nhận được vai thứ chính trong bộ phim. Tôi bắt đầu được biết đến và nhận lời mời đi đóng vài vai nhỏ trong các bộ phim lớn.

 

Nhưng tôi chưa thể hài lòng được. Nhiều người trong nghề mách bảo, tôi phải có “đại gia” chống lưng và phải có hẳn một dự án quảng bá hình ảnh cho mình thì mới nổi tiếng được như ý. Thế là từ đó, tôi bắt đầu kế hoạch “săn đại gia” cho mình.

 

Tôi thường cùng các bạn “chân dài” lui tới những buổi tiệc chiêu đãi, sự kiện sang trọng. Nhưng cuối cùng tôi nhận ra, “bẫy” đại gia không dễ như tôi tưởng. Họ không chỉ hướng đến các cô gái chân dài mà còn có tri thức và nghề nghiệp “sang trọng” một chút. Nhưng trong tay tôi hầu như chưa có gì, kể cả cái bằng tốt nghiệp cấp ba, hành trang chỉ có vài vai phụ trong phim. Chỉ có cách là sống dưới sự bảo trợ của các đại gia đã có gia đình.

 

Chị bạn thân trong nghề khuyên tôi nên hướng sự chú ý đến các đại gia đứng tuổi và đã có vợ, dần dà sẽ tính tiếp. Rồi, tôi bắt đầu ngắm đến Ph, anh là một doanh nhân trong ngành sắt thép, tôi quen Ph. trong một sự kiện của công ty Ph., và tôi đi ké bạn bè đến.

 

Điều lý tưởng nhất của Ph đối với tôi là không những anh có đủ tiêu chí của một đại gia, mà còn… có một người vợ bệnh đã nhiều năm. Vài cuộc gặp vờ như tình cờ, vài lần hẹn hò, tôi trở thành tình nhân của Ph.

 

Quen Ph., tôi bắt đầu một cuộc sống mới, với ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp ở ngoại ô thành phố, những bữa tiệc sang trọng (và đường hoàng hơn, không phải đi “ké” bạn bè), xe hơi hạng sang và tiền bạc rủng rỉnh. Nhưng dù đã có tiền, có sự giúp đỡ từ một đạo diễn bạn Ph., tôi cũng chỉ đóng thêm được vài vai diễn nữa, tên tuổi vẫn làng nhàng.

 

Tôi bắt đầu tính đến con đường khác, nghĩa là chiếm Ph. làm của mình. Tôi bắt đầu đánh tiếng để vợ Ph. biết mối quan hệ của chúng tôi. Một ngày, người vợ yếu đuối của Ph. gọi cho tôi, hẹn tôi gặp mặt.

 

Chị không đẹp lắm, khuôn mặt hiền hiền, người xanh xao vì thường đau ốm. Chị ta bảo Ph. trước giờ có quen ai chỉ qua đường thôi, mong tôi để yên cho Ph., vì tôi cũng có tai tiếng, sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Ph.

 

Càng nghe, tôi càng bực chị ta. Tôi tuyên bố thẳng thừng: Đời này mạnh được yếu thua, nếu chị không giữ nổi Ph. thì tôi sẽ giành anh về phía mình. Tôi làm nghệ thuật, mà giới này thì bao giờ chẳng có đồn thổi? Tôi đẹp, tôi có chút tiếng tăm, chẳng hơn người bệnh tật thường xuyên như chị hay sao?

 

Rồi, mặc dù Ph. đã rất cẩn thận, nhưng tôi vẫn để có thai với Ph. Ph. biết, có chút bực mình vì bị “úp sọt”, nhưng sau đó là mừng, vì Ph. chỉ có một đứa con gái duy nhất, còn đứa con tôi mang trong bụng là con trai.

 

Với nhiều chiêu, trò cuối cùng tôi cũng khiến vợ chồng Ph. ly hôn. Bụng đã to, không thể có một cái đám cưới hoành tráng như mong muốn. Nhưng tôi đã trở thành phu nhân tổng giám đốc, cuộc đời đã bước sang một trang mới huy hoàng.

 

Nhưng mọi thứ chẳng như tôi mong muốn. Vốn quen với những cuộc chơi, tôi giờ đây phải khoá chân ở nhà chăm sóc con, và phải chăm luôn đứa con gái riêng của Ph., trong khi Ph. vắng nhà suốt vì những bữa nhậu, chiêu đãi, những chuyến công tác triền miên.

 

Con lên năm tuổi, tôi đã chứng kiến không biết bao lần Ph. tay trong tay với các chân dài khác. Ghen tuông, đau khổ rồi tôi cũng dần dà chấp nhận, vì biết chẳng qua là Ph. vui chơi chốc lát thôi.

 

Năm 2012, tôi phát hiện Ph. đang cặp với một sinh viên học trường nghệ thuật, cô này xinh đẹp và bắt đầu có chút tiếng tăm nhờ tham gia các cuộc thi âm nhạc truyền hình. Ph. đang bảo trợ cho cô ta.

 

Không giống các cô bồ trước của Ph., lần này tôi thấy Ph. có vẻ si mê cô ta, thường công khai cùng cô ta đến các bữa tiệc. Ph. cũng bỏ tiền cho cô ta làm album. Tôi đã trực tiếp tìm gặp cô ta để hăm doạ, thậm chí năn nỉ, nhưng chỉ nhận được câu: Có giỏi thì giữ chồng, còn không giữ được thì để tôi giữ cho. Cô ta làm tôi giật mình, như nhìn thấy lại mình năm năm về trước, lúc cướp Ph. khỏi tay người vợ cũ.

 

Tôi bắt đầu tìm lại bạn bè cũ, tham gia các cuộc vui để quên nỗi buồn khi thấy Ph. ngày một si mê nhân tình. Có những đêm về, Ph. đánh tôi thẳng tay vì nghe mùi bia rượu thuốc lá trên người tôi. Chuyện gì đến cũng đã đến. Ph. làm đơn ly hôn. Tôi đau đớn thấy mình trắng tay.

 

Sau phiên toà, con tôi để cho Ph. nuôi vì tôi không có gì trong tay. Số tiền ít ỏi Ph. cho chỉ đủ mua một căn hộ chung cư nhỏ xíu để đi về. Không nghề nghiệp, tuổi và nhan sắc chẳng còn đủ trẻ để lên sàn diễn, tôi theo bạn bè đi hát phòng trà...

 

Hàng đêm, tôi chạy sô qua các tụ điểm, nhận vài trăm mỗi đêm chỉ đủ tiền mua sắm quần áo và chi xài hàng ngày. Tương lai mờ mịt, chẳng biết sẽ ra sao. Những giấc mơ của tôi đã tắt. Tôi đã trả giá cho sự bất chấp của mình.

 

Theo PLVN