Phản hồi bài “Mẹ chồng 86 tuổi hối hận vì nắm tóc con dâu đánh giữa đêm”:

Gieo nhân nào, gặt quả nấy

(Dân trí) - "Đó là nghiệp, bà gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy. Nếu ngày xưa, bà chỉ cần công tâm, công bằng giữa các con thôi, đối xử với mẹ mình cho đúng cách đối xử với một con người thôi, thì bây giờ bà không rơi vào cảnh như vậy"...

Chào bạn,

Mình cũng là người từng có tuổi thơ dữ dội vì suốt ngày phải chứng kiến bà nội đánh chửi mẹ, các bác các cô chú bên nội ghẻ lạnh, nói xấu mẹ, tất cả vì ngày xưa bà là người buôn bán, kiếm được nhiều tiền, muốn con cái nai lưng ra làm cùng bà kiếm tiền.

Tất cả các con của bà đều theo ý bà, chỉ bố mẹ mình là không, bởi bố mẹ theo con đường học hành, đi làm nhà nước.

Hồi ấy mình còn nhỏ nên không hiểu rõ vấn đề, nhưng ấn tượng về việc mẹ cứ chiều chiều tan ca về nhà lại bị bà chửi bới là lười thối thây không giúp được việc gì (dù cứ chiều về là mẹ luôn chân luôn tay nấu nướng, dọn dẹp, cơm nước, tắm rửa cho con, giặt giũ bằng tay cả chậu quần áo cho cả nhà…) thì rất sâu.  

Bà chì chiết mẹ là vô dụng, có khi còn túm tóc mẹ mà giúi, mà đánh, kéo lê chân mẹ ra giữa nhà, tới chừng chị em mình sợ hãi khóc lóc la hét, hàng xóm vào can bà mới thôi. Hồi đấy, bố mẹ mình sống với bà và các bác, các cô chú khổ nhục lắm. Các bác, các cô chú phụ bà bán hàng nên được bà cho tiền. Mấy đứa anh chị em họ mình, bánh kẹo, đùi gà được gặm suốt, có bố mẹ mình là nghèo, chị em mình nhìn mấy đứa đó ăn ngon mà thèm nhỏ dãi phải quay đi. Bà không thương bố mẹ mình, nên không thương luôn cả chị em mình.

Tới sau này, nghề buôn bán không còn ra tiền nữa, gia đình các bác, các cô chú chẳng còn bám được vào bà nên kinh tế bắt đầu bấp bênh, vợ chồng chửi nhau suốt vì tiền. Bà không còn tiền để cho nên cũng không còn tiếng nói, nói chẳng ai nghe.  

Bố mẹ mình thì chuyển ra ở riêng trong ngôi nhà cất lên từ miếng đất mẹ được phân.

Rồi thời thế thay đổi, bây giờ bà già yếu cũng rơi vào cảnh không con nào muốn chăm sóc, phụng dưỡng. Bố mẹ mình khá giả nhất, bà cũng đến xin lỗi mẹ vì muốn được về ở với gia đình mình. Nhưng chị em mình không đồng ý. Tiền có thể gửi cho bà, nhưng để bà sống chung thì nhất định không.

Chị em mình hiểu những đau đớn và oán hận của mẹ dai dẳng từ ngày xưa, vì chồng vì con mà phải cắn răng chịu đựng. Giờ mẹ mới được sống thư thái, nên không bắt mẹ phải quyết định, tự chị em mình không cho phép mẹ sống lại quá khứ nữa khi hàng ngày cứ phải nhìn thấy bà. Mình quan điểm rất rõ ràng: Trên đời này chỉ có bố mẹ sinh mình ra, nuôi nấng mình là đáng được mình bảo vệ nhất. Tất cả những ai không tốt với bố mẹ, thì mình đều không đứng về phía người đó.

Đó là nghiệp, bà gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy. Nếu ngày xưa, bà chỉ cần công tâm, công bằng giữa các con thôi, đối xử với mẹ mình cho đúng cách đối xử với một con người thôi, thì bây giờ bà không rơi vào cảnh như vậy.  

Cho nên, bạn hãy thuận theo mong muốn của mẹ. Mẹ bạn đồng ý cho các con mình gửi tiền biếu bà hàng tháng cũng đã là trọn vẹn nghĩa tình rồi.     

Phản hồi của độc giả Hoàng Linh