"Có người thích chồng tôi"

(Dân trí) - Vợ chồng, nếu chủ quan lơ là nhau, sẽ có một ngày, bản thân không tự đánh rơi thì cũng bị người khác lợi dụng sơ hở mà giật mất.

Có người thích chồng tôi - 1

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày chồng tôi sẽ ngoại tình. Không phải vì tôi tin chồng tuyệt đối mà vì tôi nghĩ chồng mình không có gì nổi bật, ngoại hình xấu, tình tình khô khan, ăn nói vụng về.

Tôi lấy anh là vì hàng xóm với anh ở quê, ở lâu biết người, quý cái tính chân chất thật thà của anh chứ không hẳn vì ấn tượng hay rung động thu hút gì cả.

Gần mười năm hôn nhân chồng chưa từng làm tôi thất vọng. Anh chăm chỉ làm ăn, yêu thương vợ con, không màu mè hoa lá nhưng tôi cảm nhận được. Đặc biệt là tôi rất an tâm về anh vì nghĩ một người đàn ông không nhiều tiền cũng không khéo miệng lả lơi chắc hẳn phụ nữ thiên hạ sẽ không nhòm ngó đến. An tâm đến mức thỉnh thoảng vẫn đùa “Không có em chống ế chắc giờ này anh còn ở giá” hay “ngoài em ra không có ai yêu anh nữa đâu”.

Không như tôi nghĩ, chồng tôi thật sự không an toàn đến thế. Đúng là chồng như “cơm nguội” ở nhà nhưng lại là đặc sản của thiên hạ. Tôi chỉ biết điều đó khi vô tình đọc được tin nhắn một người lạ gửi qua zalo chồng: “Cái áo em tặng anh mặc vừa không?”.

Chồng tôi vừa có một chiếc áo sơ mi mới, và anh nói là do anh mua. Lúc đầu tôi cũng thấy lạ vì quần áo của anh xưa nay đều do tôi mua, mua gì anh mặc nấy. Vậy mà mấy hôm trước, anh đem về nhà một chiếc áo mới, nói rằng anh tự mua. Hóa ra là do “ai đó” tặng.

Tôi không vội hỏi chồng, mà bắt đầu truy tìm “nhân vật bí ẩn”. Chẳng khó lắm cũng tìm ra đó là một đồng nghiệp của chồng. Cô ấy cũng có chồng con đề huề rồi, chẳng hiểu sao lại còn bày đặt quà cáp cho chồng người khác.

Vận dụng hết khả năng phân tích và đọc tình huống của mình, tôi nghĩ xem mọi chuyện đã diễn ra bao lâu rồi. Chồng tôi vốn khô khan, nhưng những tin nhắn đối đáp với cô kia cũng rất mềm mại. Họ rõ ràng có tình ý với nhau, nhưng xâu chuỗi mọi cuộc nói chuyện mà chồng tôi chưa xóa vì vốn không hề phòng bị, xem ra mọi chuyện cũng mới bắt đầu.

Một tối, sau khi cơm nước xong xuôi, hai đứa nhỏ lên phòng học bài. Tôi ngồi bên chồng, trong lúc anh xem ti vi thì tôi dùng máy của anh gọi cho “Cô hàng xóm” (Tôi đoán tên gọi hàm ý là ở cơ quan cô ấy làm ở phòng bên cạnh phòng chồng):

Đầu dây bên kia, tiếng cô ấy rất nhỏ nhẹ:

- Anh H. à, có chuyện gì mà gọi cho em giờ này thế, chồng em đang ở nhà.

- À, chị là vợ anh H. Chị chỉ gọi điện để cảm ơn em về chiếc áo em mua cho chồng chị. Chiếc áo rất đẹp, tiếc là chật quá anh ấy không mặc vừa. Hay để hôm nào rảnh chị mang áo đến nhà trả em, biết đâu chồng em mặc vừa. Tiện chị em mình nói chuyện luôn thể, có chồng em nữa thì càng tốt. Chồng em chắc sẽ rất tự hào khi biết vợ mình quan tâm đồng nghiệp chu đáo như thế.

Đầu dây bên kia ấp úng, sau rồi là phân bua, trình bày các kiểu. Sau cùng cô ấy nói: "Em xin lỗi chị, em chỉ định tặng trước quà sinh nhật cho anh ấy thôi, cũng không có gì. Nếu làm chị phật lòng, từ nay em không làm vậy nữa. Chuyện này mong chị bỏ qua cho".

Chồng tôi ngồi bên, há hốc mồm im lặng. Anh ấy vốn đã không khéo nói, trong tình huống này càng trở nên vụng về. Có vẻ như muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng chỉ hỏi tôi: “Làm sao em biết cái áo?”.

Tôi im lặng trở về phòng, anh ấy lẽo đẽo theo sau, lại giống cô kia, trình bày phân bua các kiểu. Tôi càng im lặng anh ấy càng tỏ vẻ khổ sở kiểu nghĩ là tôi không tin nên càng ra sức thanh minh. Rồi như không biết làm cách nào, anh bảo: “Thật sự là chưa có gì mà. Cô ấy quan tâm, anh mới chỉ cảm động chút thôi. Em không tin, mai chúng ta gặp nhau ba mặt một lời. Anh chưa làm gì, anh không sợ”.

- “Thôi được rồi, em tin anh. Nếu anh làm gì có lỗi với em thì giờ này anh đã không có cơ hội ngồi đây mà giải thích nữa rồi. Anh chỉ cần nhớ, nếu anh thực sự muốn ra khỏi gia đình này thì xin mời, em không tiễn”.

Suốt đêm đó tôi không ngủ được. Tôi nằm nghĩ về mọi thứ, về chuyện vừa xảy ra, về tình vợ chồng, về những điều tốt đẹp chúng tôi từng có với nhau. Có những thứ, khi mình nghĩ rằng bình thường, rằng không quan trọng hóa ra lại vừa mắt người khác khiến họ thích thú. Chồng mình ngỡ rằng chẳng có gì nổi bật, chẳng có gì ấn tượng hóa ra lại có điểm làm người khác động lòng.

Cuộc sống đúng là chưa bao giờ dễ dàng. Vợ chồng, nếu chủ quan lơ là nhau sẽ có một ngày, bản thân không tự đánh rơi thì cũng bị người khác lợi dụng sơ hở mà giật mất.

Hằng Hà