Cô đơn ngày 8/3

Cứ gần đến những ngày lễ, chị lại thấy tâm trạng…chùng xuống. Valentine vừa mới qua, chị lại phải tiếp tục "chiến đấu" với 8-3. Với người khác, đó là ngày hạnh phúc nhưng với chị, đó là lúc chị thấm thía nỗi buồn của một kẻ cô đơn.


Cô đơn ngày 8/3



Ngoài 30 chị vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, chưa biết đến những đóa hồng ngày lễ tình nhân. Chị luôn một mình trên đường về, một mình trong các bữa tiệc hay những lúc tụ tập bạn bè. Trong nhịp sống thường nhật, chị đâu phải lo nghĩ nhiều khi sáng đi làm, tối lại về nhà nhưng ngày lễ thì... Chị ngại phải nhìn thấy những đóa hoa tươi trên bàn của cô bạn đồng nghiệp, sợ những câu chuyện phiếm bàn về món quà bất ngờ phụ nữ sẽ nhận được ngày 8-3.

Chị còn ngại bắt gặp ánh mắt thương hại của mọi người. Chị sợ những người đàn ông trong công ty lại được dịp bàn tán về chị. Ừ thì chị đã quá 30, chị đã bước vào cái ngưỡng được cho là “gái ế” nhưng đó đâu phải là điều chị mong muốn, chỉ là chị vẫn đang chờ duyên mà thôi. Chị ngại 8-3, bởi hôm đó, chị phải trông chừng nhiều ánh mắt của nhiều người. Một chút gì đó, chị còn cảm thấy ghen tị với những gì người ta đang có.

8-3 của những người độc thân thật đáng... sợ. Hôm đó chị sẽ lại phóng như bay về nhà, cố thoát khỏi cái không khí nhộn nhịp lứa đôi trên đường phố. Chị sẽ lại cuộn mình trong tấm chăn mỏng, đóng kín cửa phòng để không phải nhìn thấy cái thở dài của mẹ. Chị sợ trong những ngày này, cái câu hỏi: “Đến bao giờ con mới có nơi có chốn..?” Và rồi chỉ sáng hôm sau, sẽ là một danh sách mẹ đã tìm hiểu, mai mối… Sau dư âm của 8-3, chị biết mình còn phải chống chọi với nỗi lo “bom nổ chậm” của hai đấng sinh thành.

Chị là phụ nữ nhưng chị lại ước không có ngày 8-3, chị ước mọi ngày cứ như thế, thật bình yên và chị lại tiếp tục chờ đợi. Chị cũng muốn được yêu, cũng muốn được sánh đôi cùng ai đó trên đường trong những ngày đặc biệt như thế nhưng đã bao mùa lễ trôi qua, chị vẫn một mình lặng lẽ làm bạn với cô đơn. Chị không kén chọn, cũng không quá thấp kém, nhưng cái duyên chị chờ vẫn chưa gõ cửa, biết làm sao được.

Lại một 8-3 nữa, chị không dám trông chờ một điều gì mới mẻ sẽ xuất hiện trong đời mình. Chị chỉ ước hôm đó sẽ được tan sở sớm, rồi chị sẽ chui vào phòng khi mẹ còn bận bịu dưới bếp, tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon. Và qua hôm ấy, mọi thứ sẽ quay về với nhịp sống vốn có. Chị, vẫn cô đơn nhưng cuối cùng 8-3 cũng sẽ qua.

Theo Hoài Phương
PNO