Chắc là quả báo

(Dân trí) - Gã chồng cũ đốn mạt, phút cuối còn cố tỏ ra khốn nạn, không cho nó mang bất cứ thứ gì ra khỏi nhà kể cả quần áo, ngay chiếc xe máy tự nó mua gã cũng trơ trẽn trấn mất. Nó không cần nên thản nhiên cười bỏ đi, ra khỏi nhà chồng với đúng nghĩa hai bàn tay trắng, chỉ còn đứa con là niềm an ủi duy nhất, mà nay gã đòi nuôi, mai gã dọa cướp.


Chắc là quả báo



Một mình nuôi con trăm nghìn khổ cực, nó nào dám kêu ai, chẳng phải giấu nhưng cũng khoe làm gì về hoàn cảnh làm mẹ đơn thân, thành ra cứ thui thủi cam chịu.

Nhà nó và nhà gã ở cùng xã nên thi thoảng có một vài tin bay đến tai dù nó ở tít dưới thành phố, có lần nó nghe tin gã đã lấy vợ mới xấu lắm, bán hàng quần áo thuê, quê mãi Thanh Hóa. Cô ả từng mừng rỡ khi nghiễm nhiên được về ở căn nhà khang trang đầy đủ thiết bị, tiện nghi. Song ở mãi mới thấy rằng cũng khó nhằn, chịu không nổi gia đình phức tạp, nên sinh con xong đành dạt về quê, bám bố mẹ đẻ. Nó lại cười chẳng quan tâm, gã gọi điện nó chỉ đưa cho con trai nghe.

Một hôm con trai nói, bố muốn nói chuyện với mẹ, không muốn làm con buồn nên nó miễn cưỡng cầm máy, gã có vẻ lúng túng kể lể rằng bị mất giấy tờ xe, nhờ nó làm lại hộ để còn bán. Nó cười nhạt nói không có thời gian, mà sự thực vừa chăm con vừa làm việc có lúc nào mà về quê vào giờ hành chính để chạy giấy tờ, hai nữa ai hơi đâu đi làm giấy tờ cho cái xe của mình để cho kẻ cắp nó bán đi dễ dàng.

Nó không muốn để những việc chẳng ra gì như thế đậu vào tâm trí nên không nghĩ đến. Sau bao biến cố nhọc nhằn, giờ thì tinh thần ổn định, công việc suôn sẻ, con lớn lên ngoan ngoãn nghe lời, người cứ trẻ như đang xuân thì con gái, lại vừa mua chiếc xe đời mới, ăn mặc sành điệu, bao kẻ lượn lờ xin hẹn hò... Hôm nó về thăm quê, bà cô họ vốn ở gần nhà gã cứ kể lể, đồng thời mọi người đều tỏ vẻ mừng cho nó vì thoát khỏi nhà ấy.

Mẹ gã vốn bị ung thư dạ dày đã lâu mà không biết, giờ phải cắt bỏ toàn bộ dạ dày sau đó được thay bằng chiếc dạ dày cao su nhưng chẳng ăn uống được gì, cứ ăn vào lại nôn ra, mà không có người chăm sóc. Được đứa con gái, thì đang chửa sắp đẻ. Anh em ruột cũng không có ai, trong khi con dâu mới thì bế con về nhà mẹ đẻ mất vì không chịu được “nhiệt”, giờ bà chỉ uống được sữa, mà nhiều lúc vẫn bị ọc ra, người chỉ còn cái xác ve. Bác sỹ nói may ra thì sống được một tháng còn không thì chỉ đếm bằng ngày mà thôi. Trong khi đồ đạc trong nhà cứ đội nón ra đi dần.

Nó cũng muốn đưa con đến thăm, vì dù sao cũng là bà nội của con mình, nhưng thực sự nghĩ cảnh bước chân vào nhà đó là nó rùng mình ghê rợn, tim đập thình thình, sợ hãi, vì cứ nhớ lại cảnh bà túm tóc giữ nó lại cho thằng chồng đấm đá là bao nhiêu ý nghĩ tốt đẹp tan biến hết. Vả lại sợ mang tiếng “Tình cũ không rủ cũng đến”, việc đến tai vợ mới của gã, nó chửi cho thì mệt, chưa kể nghe nói là hai vợ chồng đó khéo bỏ nhau, nhỡ đâu những kẻ độc miệng lại bảo vì nó mà ra cơ sự, nên nó dặn mình, thôi khi nào bà mất thì đến thắp nén hương cho trọn nhẽ, còn con thì bất kể lúc nào gã muốn đón về thăm ông bà nó cũng có cấm cản đâu.

Đúng ngày bà mất điện thoại của nó bị rơi xuống nước, không liên lạc được, đến khi đưa con về thì việc an táng đã xong. Đứa cháu nội sau này thì đứa con dâu không cho về vì “Cháu còn bé, đi lại nó ốm mất”, cô ta ở được một ngày rồi sắp đồ đi luôn “Kẻo thằng cu khát sữa”.

Nghe đâu, đôi đó chẳng ly hôn thì cũng ra ly thân, khiến gã sống triền miên ngập ngụa trong men rượu. Chiếc xe gã cướp của nó, trong một lần say để quên ngoài đường cũng “được” người ta dắt đi bán hộ mất.Nghe chuyện nó cũng chẳng vui, chỉ nhủ thầm, chắc là quả báo.

TSL