Ăn vạ

Vậy là, cuối cùng anh cũng đợi được cái ngày này. Sau ba năm trời vất vả, anh mới cầm được tờ quyết định ly hôn của tòa. Cuộc chia tay ban đầu cứ ngỡ sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, không ngờ lại trở thành một “chiến trường” gian khổ, nơi em hành anh bằng đủ chiêu trò.


Ăn vạ



Cuộc hôn nhân của chúng mình đã đến hồi kết từ ba năm trước. Phần lỗi chẳng thuộc về ai, chỉ biết rằng những va chạm giữa hai cái tôi quá lớn, sự khác biệt về tính cách, về lối sống… đã giết dần tình yêu chúng mình. Khi hôn nhân không còn hạnh phúc, lại chưa có con cái ràng buộc, chúng mình thống nhất ly hôn. Anh và em đã bàn bạc rõ ràng, đã thỏa thuận về chia tài sản, tất cả chỉ chờ ngày nộp đơn…

Rồi chẳng hiểu nghe lời ai, em đột ngột đổi ý. Em quay sang buộc tội anh, cho rằng anh là người có lỗi, anh đã làm em lỡ mất cuộc đời, anh phải chịu trách nhiệm… Rồi em tuyên bố: “Anh không thể tự do dễ dàng như vậy đâu!”. Thế là thay vì thuận tình ly hôn, anh phải đơn phương nộp đơn ra tòa.

Ngày tòa mời lên hòa giải, anh há hốc mồm khi nghe em sụt sùi: “Tôi còn thương ảnh lắm. Vợ chồng bất hòa cũng là chuyện thường. Mong tòa cho vợ chồng tôi thêm cơ hội để hàn gắn…”. Em nói cảm động đến mức anh cũng tưởng thật. Thế là chúng mình lại được cho về để “hàn gắn”.

Về nhà, anh cũng dự định sẽ buông bỏ chuyện cũ, thử một lần cố gắng cùng em vun đắp lại hạnh phúc. Ai ngờ, em lại thể hiện cái sự “còn thương ảnh lắm” bằng cách không thèm đả động gì đến anh. Anh toàn phải tự nấu cơm, tự quét dọn nhà cửa… Em thì đi từ sáng đến khuya mới về, mà nếu có về thì cũng “hàn gắn” bằng những lời xỏ xiên, chọc tức. Đến lúc này, anh mới tỉnh ngộ, em chẳng còn yêu gì anh, mà chỉ cố ý làm khó để trả thù.

Tiếp đó là những chuỗi ngày đau khổ của anh khi cứ phải hầu tòa theo kiểu “chuyện dài nhiều tập”, hết hòa giải không thành rồi đưa ra xét xử. Em thì hết “còn yêu ảnh lắm” lại đến “tòa mà xử ly hôn là tôi tự tử!”.

Khi chiêu kể khổ “hết linh”, em chuyển qua chiêu “mất tích”. Tòa kêu lên thì em vắng mặt không lý do. Thậm chí, em còn bỏ nhà đi cả tháng chỉ để tránh mặt anh nhằm mục đích câu giờ…

Anh chẳng nhớ đã bao nhiêu lần tìm cách nói chuyện với em nhưng không được. Em bất hợp tác một cách toàn diện, luôn thách thức và chọc tức khi nói chuyện với anh. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu, em làm vậy để làm gì? Dù gì cũng là vợ là chồng, cũng đầm ấm được hai năm, không còn tình cũng còn nghĩa, anh đã làm gì để em hận anh đến thế?

Dù nguyên nhân là gì, nhưng nếu mục đích là làm anh khổ sở, thì em đã thành công. Ba năm “chiến sự” là ba năm mệt mỏi nhất trong cuộc đời anh. Thoát được “sự ăn vạ” của em cũng là niềm vui lớn trong đời anh. Tạm biệt em, giận em lắm nhưng anh vẫn chúc em mau tìm được hạnh phúc cho mình…

Theo Ngô Kha
PNO