Viết cho ngày người thương hóa người dưng...

(Dân trí) - Hình như những gì thuộc về phút sau cuối đều mang màu tiếc nuối khôn nguôi, nhưng vì muôn ngàn lý lẽ khác nhau buộc người ta phải chấp nhận, cam tâm rời bỏ. Cũng giống như việc ngày hôm nay, chúng tôi đi trên một con đường, chỉ khác là mỗi người bước về một hướng…

Nếu ai đó hỏi rằng, ngày cuối cùng trong mối quan hệ yêu đương, điều tôi muốn làm nhất là gì, có lẽ chỉ là lặng im. Sự im lặng là cách tốt nhất để không ai biết, trái tim tôi đang đau rất đau. Và tôi chắc, trong khoảnh khắc ấy, dù ai có nói lời nào thì cũng đều thương tổn người còn lại.

Viết cho ngày người thương hóa người dưng... - 1
Câu chuyện cũ khép lại, ký ức thôi đành ngủ yên… (Ảnh minh họa: Giáp Thương)

Trên đời này, đớn đau nhất chính là khi phải buông lời tạm biệt với người mà thực tâm mình chẳng muốn rời xa. Chia tay mà trái tim vẫn hướng về, rời khỏi mà ký ức vẫn vẹn nguyên như vừa thức dậy sau cơn mơ. Mà làm gì có ai sống mãi với giấc mộng, thực tại thì đầy rẫy những ngổn ngang.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu được lý do vì sao ngày ấy chúng tôi chọn chia xa, ngay cả khi bản thân tôi vẫn còn thương rất nhiều.

Chẳng ai có quyền phán xét tình yêu của ai, cũng không phân định được đâu là đúng, đâu là sai, chỉ biết rằng sau tất cả chúng tôi không còn là của nhau ở đoạn đường mai sau nữa. Thôi thì đến cuối cùng xin gửi lời giã biệt tình yêu, chúc anh luôn hạnh phúc vì chúng mình đã dở dang.

Tình yêu tan vỡ vì muôn vàn lý do khác nhau, câu chuyện tưởng chừng “không có gì” ấy nhưng lại khiến người ta trăn trở, đớn đau mãi. Có thể, sau này, khi chúng tôi đều bình tâm, nhìn về phía xưa cũ sẽ không còn nhói lên một nhịp hẫng ở lồng ngực trái.

Nhưng dẫu sao đi chăng nữa, tôi cũng gửi lời cảm ơn và tạm biệt anh – người từng thương nay hóa người dưng mất rồi.

Viết cho ngày người thương hóa người dưng... - 2
Dù muốn dù không thì mỗi người đều phải tự trưởng thành qua những bão giông. (Ảnh minh họa: Giáp Thương)

Ký ức vô hình, và tôi thì không đủ giàu để mua hết những mảng màu thuộc về dĩ vãng xa xôi. Kỷ niệm lóc cóc trở về bằng con đường duy nhất là nỗi nhớ, chúng ta giữ nhiều thứ của quá khứ, nhưng lại không được sở hữu nó ở hiện tại. Bởi thế, những điều mà chúng ta nhắc nhau nghe cũng chỉ là câu chuyện cũ mèm mà thôi.

Tôi, bạn hay bất cứ ai cũng chẳng hề muốn đặt dấu chấm tròn trĩnh cho tình yêu trong vội vàng tiếc nuối. Nhưng tình yêu nào phải bất biến, điều sau cuối còn sót lại có chăng chỉ là những kỷ niệm khó phai phôi.

Thời gian rồi sẽ phong ấn tất cả, ai cũng có cho riêng mình một khoảng trống đủ rộng, một tấm lòng bao dung đủ nồng nàn, đón nhận yêu thương mới, kể cả anh và tôi.

Cho nên, dẫu có tiếc nuối thật nhiều, thì chúng tôi vẫn phải chấp nhận rằng tình yêu đã rời đi, buộc lòng phải quên lãng.

Tôi tin, một ngày nào đó không xa, rồi trái tim sẽ bình lặng sau những vụn vỡ, thương tổn. Bởi chúng ta, đi qua ngày mưa để đón đợi nắng ấm…

Thi Thi