Bạn đọc viết:

“Quả ngọt” khi cho con đi học mầm non

(Dân trí) - Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã gần được 9 năm. Nhà tôi có hai cậu con trai, cậu anh nay đã vào lớp 2, còn cậu em đã gần 3 tuổi. Chồng tôi giờ đây vẫn thỉnh thoảng nói vui “mình nhàn rồi em ạ”.

Câu đùa vui ấy nhưng cũng là một sự thật, khi các con chúng tôi đã lớn. Các con đã dần tự lập được rất nhiều điều ở tuổi của các con. Đó một phần là vì chúng tôi đã cho con đi học mầm non khi 18 tháng.

Quê chồng tôi ở Lạng Sơn, quê tôi ở Thanh Hóa. Khoảng cách về hai quê tương đối gần nhau (150km), vì vậy khi sinh con chúng tôi xác định: ông bà giúp đỡ được tí nào thì tốt bằng ấy, còn không hai vợ chồng phải tự thu xếp. Do đó, chúng tôi phải cố gắng rèn cho các con tính tự lập.

Khi con lớn được 18 tháng, vợ chồng tôi quyết định cho con đi học mầm non. Chúng tôi không phải băn khoăn nhiều vì quyết định này. Nhưng ở thời điểm đó, ông bà nội thương cháu, vì đó là cháu đầu của ông bà. Ông bà khuyên can chúng tôi không nên cho con đi học sớm, vì sợ cháu khóc, cháu ốm, ông bà bảo đưa về ông bà chăm sóc để hai vợ chồng đi làm. Thế nhưng, hai vợ chồng cũng phân tích để ông bà hiểu: ông bà cũng già yếu rồi, chăm sóc một đứa trẻ không hề đơn giản, với lại cho về quê với ông bà chúng con nhớ cháu chẳng làm được gì đâu, hơn nữa con cái nên ở gần bố mẹ khi nhỏ.

Ông bà có vẻ không hài lòng với quyết định của chúng tôi, nên đã nói chuyện với ông cậu (em trai của bà). Năm ấy khi về Tết, ông cậu sang ngồi phân tích một tràng dài về việc không nên cho con đi học mầm non sớm, đưa về ông bà chăm, ông bà là giáo viên chả lẽ không chăm nuôi dạy dỗ được cháu, rồi thì bố nó ngày xưa có cần đi học mầm non đâu mà vẫn giỏi giang... Chúng tôi nghe và cũng không cãi lại gì, chồng tôi cũng có vẻ xuôi lòng. Tôi đã nói với chồng tôi: “Con mình do vợ chồng mình quyết định, ông bà chỉ quyết định được đến đời anh thôi”. Vợ chồng tôi sau đó vẫn quyết định để con đi lớp.

Sau Tết, xuống Hà Nội việc đầu tiên là hai vợ chồng đi tìm hiểu các trường lớp xung quanh khu nhà, chọn trường cho con. Và thế là cậu lớn chính thức “nhập ngũ” khi tròn 20 tháng. Những ngày đầu con đi học thực sự là khoảng thời gian khó khăn với tôi, mỗi ngày đưa con đi học là những ngày nước mắt lưng tròng của mẹ và con. Cứ đến trường là con lăn lộn ra khóc, giao cho cô xong mẹ phải nhanh chóng rời đi. Điệp khúc ấy lặp lại đến 6 tháng trời. Buổi sáng thì lăn lóc khóc nhưng đến chiều bố mẹ đón con lại không muốn về, chỉ muốn ở trường chơi. Các cô giáo đều bảo: Sáng cứ mẹ đi là bạn ấy nín ngay, chơi lăn lóc như cún con.

(Ảnh minh họa)
(Ảnh minh họa)

Từ ngày đi học về, con ăn đâu ra đấy, tự chọn quần áo, đánh răng buổi tối và xúc miệng buổi sáng. Học được nhiều bài hát, bài thơ, tối nào cũng nằm ê a đọc thơ. Đến bữa ăn thì rửa tay sạch sẽ ngồi vào bàn ăn... Nói chung, con đã ngoan hơn rất nhiều. Ông bà nội xuống chơi, nhìn thấy cháu ngoan đều sung sướng.

Với cậu con thứ hai, vợ chồng tôi cũng cho con đi học lúc 18 tháng. Ai cũng nghĩ rằng bạn ấy đi học sẽ rất rất ngoan, vì khi còn nhỏ bạn ấy vẫn thường được bố mẹ, bà cho lên trường mầm non chơi, yêu quý các cô, thích đến lớp, mạnh dạn tự tin... Nhưng tháng đầu tiên con đi học quả là “ác mộng” đối với gia đình. 15 ngày đầu tiên con “tuyệt thực”, không ăn một thìa nào cơm và cháo, không uống một giọt sữa, thìa cháo nào trên lớp, cà ngày không đi... tè.

Trong hai tuần đầu, vào buổi sáng tôi thường cho con ăn ở nhà, và rồi cả ngày trên lớp con nhịn. Đến chiều về nhà thì ăn uống như cún con. Nếu các bạn khác khóc nhiều nhưng vẫn chịu ăn, thì cậu chàng nhà tôi không khóc nhưng không chịu ăn, chơi và ngủ thì ngoan như cún. Các cô không thể nào cho được bất cứ thứ gì vào miệng bạn ấy. Cô hiệu trưởng đã cử cả những cô giáo mà trước đó bạn ấy đã quen đến dỗ dành, rồi thì bà phụ trách y tế, bà lễ tân, ngay cả cô hiệu trưởng... tất cả đều không thể nào làm cho bạn ấy ăn một tí tị ti nào. 15 ngày ấy, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, đi làm thì đứng ngồi không yên. Ông bà nội ngoại thì bảo hay là thôi cho con về, để lớn hơn thì đi. Nhưng vợ chồng tôi vẫn quyết tâm, kiên trì cho con đi học.

Sang tuần thứ ba, con bắt đầu ăn, nhưng không uống sữa, và đến hết tháng đầu tiên, con đã ăn, đã uống sữa đầy đủ các bữa trên lớp. Con ăn và còn tự xúc ăn, tự cầm sữa uống, các cô không cần xúc, không cần đút.

Giờ đây, bạn ấy đã gần 3 tuổi, hằng ngày đi học bạn ấy vô cùng thích thú. Buổi sáng mẹ gọi dậy rất nhanh nhẹn, mẹ rửa mặt, cho xúc miệng nước muối và “xách ba lô lên vai là đi”, vui vẻ như tết. Ở trên lớp con ăn nhanh nhất lớp, ăn xong còn xúc cho các bạn. Về nhà ăn cơm là tắt ti vi, ngồi vào bàn ăn, ăn cơm mời bố mẹ anh rất ngoan. Khi đi tè tự lấy ca tè, hoặc đi vào nhà vệ sinh đứng tè, tè xong tự xả nước hẳn hoi, chúng tôi chỉ đứng ngoài quan sát sợ con ngã; buổi tối đánh răng sạch sẽ và 9h30 là vào phòng ngủ. Trước khi đi ngủ toàn bắt mẹ mở nghe những bài hát ở trên trường mà bạn ấy được, rồi mới đi ngủ, hôm thì bảo mẹ đọc truyện “gấu Mi Mi”, Bu Bu, chuột Típ.... Con khỏe mạnh và cực kỳ ngoan.

Có con là điều hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng cũng có lúc bố mẹ “điêu đứng”. Nhưng các bố mẹ hãy thật kiên trì nhé. Dù công việc bận rộn, dù có nhiều mối quan hệ, các bố mẹ hãy dành thời gian tìm hiểu lựa chọn trường cho con, dành thời gian chơi và chia sẻ với con, hãy tin tưởng vào các cô nữa nhé. Tất cả rồi sẽ ổn thôi, “chúng mình rồi sẽ nhàn thôi”.

Minh Tâm

Mọi thông tin, bài viết đóng góp cho chuyên mục Giáo dục, quý độc giả có thể gửi ban Giáo dục báo điện tử Dân trí theo địa chỉ email giaoduc@dantri.com.vn .

Xin trân trọng cảm ơn!