Gửi đến cô lời xin lỗi muộn màng

(Dân trí) - 5 năm qua, em vẫn luôn nhớ và biết ơn cô, bởi lòng nhân ái, bao dung cô đã tha thứ cho những lỗi lầm của học trò nhỏ...

Cô giáo kính mến! 

Đã 5 năm trôi qua, học trò nhỏ chưa một lần gặp lại cô, không biết giờ này cô thế nào, cô có khỏe không? Cô có còn nhớ đến em, cô trò nhỏ đã từng làm cô rất buồn lòng? Còn em vẫn luôn nhớ và biết ơn cô, bởi lòng nhân ái, bao dung cô đã tha thứ cho những lỗi lầm của trò nhỏ.

Cô ạ! Em đã từng hi vọng rằng thời gian sẽ làm em vơi đi nỗi xấu hổ và ân hận về lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng càng cố quên bao nhiêu thì sự việc lại càng hằn sâu trong kí ức. Em vẫn nhớ như in giờ sinh hoạt cuối tuần của 5 năm trước. Hôm đó khi cô lên văn phòng nhà trường để nộp đề Văn cuối kì cho khối  chương trình Cơ bản, chắc tại vội quá nên cô quên không cất đề cương đề thi môn Văn đang ở trên bàn. Dù biết lớp mình học và thi khối kiến thức chương trình Nâng cao, nhưng cả lớp đều chép lại đề cương đó. Giá như khi đó em nghĩ được hậu quả của việc tiết lộ đề cương cho mấy đứa bạn thân sẽ làm lộ đề văn của trường. Và giá như người bạn của em không mang tài liệu vào phòng thi bị cán bộ coi thi phát hiện thì có lẽ không có chuyện cô bị nhà trường kỉ luật.

Cô ơi! Cô đã rất buồn và thất vọng vì em lắm phải không cô? Em đã nhìn thấy những giọt nước mắt thấm qua kẽ mi làm ướt  đôi gò má mà cô cố giấu. Cô cố gắng nén tâm trạng, để giảng những câu Kiều thật hay, nhưng giọng nói thiết tha, trìu mến hôm nào dường như lạc hẳn, thi thoảng cô quay mặt đi và khẽ lau đi những giọt nước mắt. Giờ văn hôm ấy em đã rất mong đến cuối giờ để được cô gọi lại, để nghe cô khiển trách, để được khóc và xin lỗi cô nhưng điều đó đã không đến. Đã bao lần em muốn chạy tới để níu lấy bàn tay của cô, để xin cô tha thứ. Nhưng em đã không đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt trũng sâu, thâm quầng của cô. Em đã không dám đối diện với lỗi lầm của mình. Bởi cô đã đặt quá nhiều niềm tin vào em, dù không làm trưởng lớp nhưng em lại là người được cô tin tưởng nhất, giao nhiều trọng trách để đưa lớp đi lên. Vậy mà giờ đây em đã phản bội lại lòng tin của cô giáo mình! Em đã tìm các thầy cô trong trường để giải trình sự việc, để mọi người hiểu rằng không có việc đề thi bị lộ, đó chỉ là đề cương mà thôi, mong nhà trường không kỉ luật cô giáo. Nhưng thầy cô hỏi lại rằng tại sao có bạn có được cả ba câu hỏi trong đề thi hôm đó? Em thật sự biết trả lời thế nào đây, có ai tin được nếu em nói rằng do bạn kia may mắn. 

Em đã sẵn sàng chịu kỉ luật của nhà trường, nhưng ngày đó đã không bao giờ đến bởi chính cô đã âm thầm nhận hết lỗi lầm về mình mà không để cho lớp, cho em phải chịu bất kì sự khiển trách nào. Cô ạ! Chính lòng thương, sự bao dung, che chở của cô, đã làm em quyết tâm nuôi ước mơ học tập nghề báo. Bởi nghề báo sẽ cho em cơ hội tìm kiếm và viết về những tấm gương đạo đức trong xã hội. Cô chính là tấm gương bình dị mà cao quý mà trong suốt cuộc đời em mãi biết ơn, khâm phục. Và giờ đây ước mơ của em đã trở thành hiện thực, em đã là sinh viên của khoa Báo chí, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TPHCM.

Nhân ngày 20/11 - ngày lễ tri ân các thầy cô giáo, nơi phương xa em muốn gửi đến cô lời xin lỗi muộn màng. Mong cô tha thứ cho em, tha thứ cho những suy nghĩ non nớt, yếu đuối, và sự vô tâm của học trò cô nhé! Chúc cô luôn mạnh khỏe và an vui

Học trò nhỏ của cô!
Trần Thị Hạnh
Dòng sự kiện: 30 năm Ngày Nhà giáo VN