Mang tiếng vợ đại gia tôi nuốt nỗi buồn vào trong

(Dân trí) - Người ngoài chỉ thấy tôi sống trong nhà đẹp, đi lại bằng xe sang trang sức lấp lánh. Tôi cả ngày chỉ loanh quanh ở nhà chăm chồng, con. Ai cũng khen tôi có phục nhưng có ai biết nước mắt tôi chảy ngược mỗi đêm.

 

Mang tiếng vợ đại gia tôi nuốt nỗi buồn vào trong - 1

10 năm trước, tôi tốt nghiệp Đại học Sư phạm và háo hức cầm tấm bằng tốt nghiệp thực hiện giấc mơ của cha mẹ nơi quê nhà: Trở thành một cô giáo nơi thành phố phồn hoa.

Đời thật không như mơ. Tôi chật vật hơn 1 năm trời vẫn không xin được việc, cuộc sống rất khó khăn. Cực chẳng đã, tôi đành trở về quê dạy học, chấp nhận mức lương thấp vào cuộc sống khá buồn tẻ với một đứa con gái đã sống ở thành thị.

Rồi may mắn lại đến, qua mai mối tôi làm quen được với một người đàn ông trên thành phố. Sau thời gian tìm hiểu ngắn, tôi nhanh chóng gật đầu làm vợ anh, bởi gia cảnh nhà anh rất khá giả.

Vốn có chút nhan sắc, trong đám cưới sang trọng tôi càng trở nên lộng lẫy. Tôi trở thành nỗi khao khát của tất cả các cô gái thôn quê. Bố mẹ và các em tôi cũng được phen nở mày, nở mặt với xóm giềng cùng niềm hy vọng tràn trề nhờ “phúc” con gái/chị gái lấy chồng giàu sang.

Sau ngày cưới, tôi bỏ nghề theo chồng lên thành phố chăm sóc gia đình, thực hiện bổn phận làm dâu.

Quả thật, nhìn vào cuộc sống của tôi, bất cứ cô gái nào cũng phải mơ ước. Tôi trở thành bà chủ, có giúp việc cơm bưng nước rót, chẳng phải động tay chân vào việc gì. Nhiệm vụ duy nhất của tôi là cùng chồng đi ngoại giao, làm chồng vui và thỏa mãn trong đời sống chăn gối. Ít lâu sau tôi có bầu và sinh con. Gia đình chồng có điều kiện nên tôi cũng không phải vất vả nhiều trong việc chăm sóc con, bởi chồng giao hết trọng trách cho giúp việc, gia sư, tài xế…

Sống sung sướng là thế, nhưng sau 8 năm làm vợ đại gia, không ai biết tôi ôm nỗi sầu riêng, nuốt nước mắt vào tim.

Tôi như thứ đồ trang sức của chồng hơn là một người vợ đúng nghĩa. Anh ấy không tiếc tiền dẫn tôi ra nước ngoài mua sắm hàng hiệu cho dùng, vàng bạc, trang sức trị giá cả trăm triệu đồng. Mỗi lần dự tiệc làm ăn, anh bắt tôi đeo trang sức, mặc đồ hiệu, thuê thợ trang điểm đến để biến tôi thành một “ngôi sao”. Vì vậy, tôi giúp anh “tỏa sáng” trong những sự kiện ngoại giao. Xong việc trở về, anh thu hồi trang sức, vật dụng dùng để ngoại giao cất vào két. Anh có cả một danh sách ghi rõ đồ đạc mua cho tôi, thỉnh thoảng anh lại kiểm đếm xem tôi có lấy cho ai, hoặc bán đi lấy tiền mang về cho người thân không? Nhìn vào, tôi có tài sản lớn nhưng thực quyền với số tài sản đó tôi lại không có.

Mang tiếng có chồng đại gia nhưng từ hồi lấy chồng đến giờ tôi chưa một lần được tự mình mang một chút tiền về quê biếu bố mẹ, anh em. Bố, mẹ tôi buồn mà không dám than phiền. Còn trong mắt họ hàng tôi nổi tiếng là vợ đại gia nhưng bủn xỉn, giàu có, quên nghĩa anh em, làng xóm. Không một ai hiểu được tình cảnh có “tiếng” mà không có “miếng” của tôi.

Đau khổ nhất là chuyện khi mẹ tôi mất. Chồng tôi sốt sắng nhận phần lo toàn bộ đám tang cho mẹ vợ. Cả nhà cảm động lắm. Quả thực đám tang diễn ra hoành tránh đến mấy ngày, vòng hoa xếp hàng dãy đường làng ngõ xóm. Chủ yếu là khách của chồng tôi. Tuy nhiên, suốt quá trình đó, chồng tôi sai người quản lý chặt chẽ toàn bộ tiền phúng viếng và thông báo: “Là khách đến trả ơn nên phải thu lại để sau này tính toán”. Sau đám tang toàn bộ tiền phúng chồng tôi đưa về thành phố, chỉ để lại chút ít trả về gia đình tôi gọi là “phần của gia đình”.

Bố tôi và các em đã nhìn ra bản chất con buôn của chồng tôi. Tất cả đều sốc và coi thường anh. Tôi buồn và xấu hổ mà không có cách nào can thiệp được. Từ lâu trong mắt anh tôi đã là cái bóng của chồng, không dám nói to chứ đừng nói góp ý kiến. Kể từ sau đám tang mẹ, tôi không dám về quê nhìn bố và các em.

Người chồng đại gia ấy không chỉ biến tôi thành cái bóng mà còn “tiêm” vào não mấy đứa con suy nghĩ : Bố là người nuôi các các bằng tiền của, công sức, còn mẹ “ăn bám” nên chẳng có quyền gì. Do vậy, chúng răm rắp nghe theo sự chỉ đạo của bố, phớt lờ mọi lời dạy bảo của mẹ. Có lần tôi muốn trừng phạt con vì cháu quá hư hỗn. Mới chỉ định giơ roi đánh con, nó lập tức trừng mắt mắng: “Mẹ có quyền gì mà đánh con”, rồi gọi điện mách bố. Tôi như bị dội gáo nước lạnh vào mặt. Tối đó vợ chồng tôi mâu thuẫn nhưng hai đứa con đều đứng về phía bố, chỉ trích mẹ.

Ngột ngạt với cuộc sống giả tạo, tôi càng thấm thía giá trị của một người phụ nữ có công việc, có thu nhập. Nhưng tôi đã ở nhà quá lâu, phản xạ trong công việc và khả năng thích ứng ngoài xã hội giờ rất kém và lạc hậu. Tôi không biết phải làm gì nữa.

Có lần, do quá bức bối tôi “dọa” ly hôn. Ai ngờ vừa nói ra, chồng tuyên bố: Tôi đến thế nào thì ra đi như thế, nếu ở lại thì vẫn là vợ đại gia, bước chân khỏi nhà sẽ biến thành kẻ trắng tay. Mấy đứa con chắc chắn cũng sẽ ở lại với bố chứ chẳng dại gì chúng theo bà mẹ trắng tay, không công ăn việc làm.

Gần đây, chồng tôi bắt đầu tỏ ra nhạt nhẽo chuyện vợ chồng. Linh cảm của người vợ cho biết, chồng tôi đã có bồ.

Tôi sợ hãi thực sự, giờ đây trong gia đình tôi hoàn toàn là cái bóng mờ nhạt. Với hư danh vợ đại gia tôi giờ nuốt nỗi buồn vào lòng mỗi đêm. Không biết đến khi nào người chồng đại gia của tôi sẽ thay thế tôi- một món đồ trang sức trong cuộc đời anh ta.

Tôi phải làm gì đây để cứu vãn chính cuộc đời mình?

Lệ Thu (Hà Nội)