Thái Nguyên:

Gia đình một cô giáo tan nát vì “bỗng dưng” bị đòi nhà

(Dân trí) - 33 năm làm nghề dậy học được nhà trường cấp I-II cấp nhà tập thể bỗng dưng Trường tiểu học Cù Vân “nhảy ra” đòi nhà đất tập thể. Gia đình cô giáo đã đội đơn kêu cứu các cơ quan thẩm quyền do không còn chỗ ở nào khác.

Cô giáo Nguyễn Thị Xuân đang đứng cạnh ngôi nhà tập thể nhỏ bé của mình
Cô giáo Nguyễn Thị Xuân đang đứng cạnh ngôi nhà tập thể nhỏ bé của mình

“Cô lập” một gia đình giáo viên

Theo đơn kêu oan gửi Báo Dân trí của cô giáo Ngyễn Thị Xuân, giáo viên có thâm niên 33 năm trong nghề, trong đó liên tục là giáo viên dạy giỏi cấp huyện thuộc trường Cù Vân, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên cùng chồng là Nguyễn Xuân Hòa, cán bộ công an đã nghỉ chế độ do sức khỏe phản ánh:

Năm 1981, sau khi tốt nghiệp trường sư phạm 10 + 2, cô giáo Xuân được điều động về giảng dạy tại trường cấp I, II xã Cù Vân, huyện Đại Từ cho đến nay. Do chưa có nhà ở, vợ chồng bà được nhà trường bố trí cho ở tại khu tập thể ngoài khuôn viên trường. Thời gian đầu, nhà tập thể trát vách, lợp lá, đến năm 1991 được nhà trường đề nghị huyện Đại Từ cho tiền xây thành 6 gian nhà ở tập thể để cho 6 hộ gia đình giáo viên trong đó có hộ gia đình cô giáo Xuân.

Năm 1992, trường tách cấp I và cấp II riêng biệt; trường tiểu học (cấp I) vẫn ở lại xã Cù Vân còn trường cấp II chuyển về đóng ở kho gạo cũ nhưng khu tập thể vẫn ở chung. Tháng 10/2002, do nhà tập thể quá dột nát anh Nguyễn Đức Cảnh – cán bộ địa chính xã Cù Vân có vào đo đất cho vợ chồng cô giáo Xuân tự làm nhà ở. Do đời sống khó khăn nên vợ chồng cô giáo chỉ gác tạm hai đầu tường. Sau khi làm nhà xong, anh Cảnh mới quay lại mang đến cho cô giáo Xuân một giấy do anh đã viết sẵn, có đóng dấu và chữ ký của UBND xã.

Không ngờ anh Cảnh lừa dối vợ chồng cô giáo, trong giấy anh viết là giấy cho mượn đất. Mở đầu có câu: “Theo đơn và nhu cầu của bà Nguyễn Thị Xuân, Ban QLRĐ được sự đồng ý của Ban giám hiệu nhà trường và UBND xã Cù Vân nhất trí cho bà Xuân mượn (không nói rõ là mượn cái gì) và bà Xuân có trách nhiệm như sau: Làm nhà ở; Khi nào nhà trường có nhu cầu thì bà Xuân phải trả lại; Giấy lập thành 03 bản, giao trường một bản, bà Xuân 01 bản và 01 bản lưu ở UBND xã Cù Vân. Dưới giấy này ông Nguyễn Đức Cảnh, Ban QLRĐ ký và một bên là chính quyền do Phó Chủ tịch UBND xã ký”.

Giấy này không có ghi ngày, tháng năm, không có chữ ký của người mượn đất (bà Xuân) và bà Xuân còn cho biết là gia đình bà hoàn toàn không có đơn mượn đất như trong giấy ghi. Có lẽ thấy giấy cho mượn đất trên chưa đủ tính pháp lý nên tiếp đó, ngày 13/1/2003 ông Vũ Ngọc Bình, Hiệu trưởng trường cấp I mang đến nhà cô giáo Xuân một bản cam kết do chính tay ông Bình thảo, bắt cô giáo chép lại nguyên văn và ký tên.

Cô giáo Xuân rất phân vân, do dự thì ông Bình dỗ ngon, dỗ ngọt là có bản cam kết này cùng với giấy cho mượn đất để nhà trường đưa lên huyện ký thì gia đình bà mới được sử dụng nhà đất lâu dài. Vì vậy, đành lòng cô giáo phải làm theo, viết theo bản cam kết do ông Bình đã soạn thảo, không được thiếu một chữ. Thật không ngờ sau này chính Hiệu trưởng, cùng là đồng nghiệp với nhau và UBND xã nơi cô giáo đã bỏ toàn bộ chất xám của cuộc đời mình để dạy dỗ cho các học sinh trên 33 năm lại lừa dối cô giáo.

Dựa vào 02 văn bản này, Hiệu trưởng trường tiểu học Cù Vân đã khởi kiện vợ chồng cô giáo ra cơ quan Tòa án để đòi nhà, đất tập thể đã phân cho gia đình giáo viên ăn, ở ổn định trên 33 năm. Trước khi đưa vụ việc ra tòa án, nhà trường và UBND xã Cù Vân còn gây sức ép đổ đất xung quanh khu nhà  đang ở để biến nhà cô giáo trở thành ao tù, nước đọng, hành hạ thân xác gia đình cô giáo.

Nhiều “uẩn khúc” trong quá trình xét xử

Trước tình hình đó, vợ chồng cô giáo Xuân đã làm đơn khiếu nại nhiều lần, đồng thời làm đơn xin nhà trường cho hóa giá nhà tập thể như quy định tại Nghị định số 61/CP của Chính phủ nhưng tất cả đều bị bỏ lơ, không được trả lời và giải quyết.

Do vậy, vụ việc tranh chấp trên được TAND huyện Đại Từ xử sơ thẩm ngày 30/12/2011. Tuy nhiên, phiên tòa trên có nhiều dấu hiệu oan sai khi tòa án không căn cứ vào luật Đất đai, các Nghị định của Chính phủ thi hành Luật Đất đai cũng như Nghị định số 61/CP của Chính phủ về việc hóa giá nhà tập thể và những chứng cứ sự thật cụ thể của việc gia đình cô giáo đã quản lý nhà ở liên tục, ổn định trên 33 năm mà Tòa án chỉ căn cứ vào 02 văn bản: Giấy cho mượn đất và Bản cam kết nhưng thực chất đây là 02 văn bản nhà trường và xã đã lừa dối, ép buộc, dỗ dành bà Xuân ký để được chính quyền cho sử dụng nhà đất lâu dài.

Từ căn cứ đó TAND huyện Đại Từ đã ra Bản án số 25/2011/DS-ST ngày 30/12/2011 tuyên buộc gia đình cô giáo Xuân phải trả lại nhà đất đã ở trên 30 năm cho nhà trường tiểu học Cù Vân, đồng thời phải nộp án phí với số tiền 3.324.000 đồng.

Về phía nhà trường chỉ phải hỗ trợ cho bà Xuân với số tiền cỏn con là 25.000.000 đồng trong khi giá trị các cây cối và tài sản trên đất của gia đình cô giáo Xuân đã đầu tư nhiều năm có giá trị rất lớn nhưng không được Tòa tuyên bồi thường.

Do quá oan, cô giáo Xuân đã kháng cáo bản án sơ thẩm. Một lần nữa lại không ngờ TAND tỉnh Thái Nguyên xử phúc thẩm cũng chẳng khác gì Tòa sơ thẩm là không căn cứ vào Luật Đất đai, các văn bản pháp luật của Nhà nước cũng như các chứng cứ mà chỉ dựa một chiều vào sự trình bày của nhà trường cũng như 02 văn bản: Giấy cam kết và Giấy cho mượn đất mà cả hai giấy này là do nhà trường ép buộc bắt cô giáo Xuân viết và ký.

Đặc biệt, Tòa phúc thẩm không làm rõ Giấy chứng nhận QSDĐ của trường tiểu học Cù Vân được cấp từ năm 2000 có 25.975 m2 đất, trong khi đó nhà, đất cô giáo Xuân đang ở lại được trường cấp I, II cấp từ năm 1981; chứ không phải do trường tiểu học Cù Vân cấp hay cho mượn .

Như vậy, một câu hỏi đặt ra: Mảnh đất cô giáo Xuân đã làm nhà ở ổn định trên 30 năm qua có nằm trong tổng số 25.975 m2 đất của nhà trường không? Điều đặc biệt khó hiểu nữa là theo bản án phúc thẩm số 18/2012/DS-PT thì GCNQSDĐ của trường tiểu học Cù Vân được UBND tỉnh Bắc Thái cấp năm 2000 nhưng thực tế, năm 1997 UBND tỉnh Bắc Thái đã giải thể chia tách thành 2 thỉnh Thái Nguyên và Bắc Cạn.

Như vậy không lẽ UBND tỉnh Bắc Thái đã giải thể từ năm 1997 mà năm 2000 lại được khôi phục lại để cấp GCNQSDĐ cho trường tiểu học Cù Vân ? Ngoài ra, cô giáo Xuân cho rằng chồng cô giáo là ông Nguyễn Xuân Hòa tham dự phiên tòa phúc thẩm với tư cách là bị đơn, không hề có việc ủy quyền cho bà thay mặt nhưng bản án phúc thẩm lại cho rằng ông Hòa ủy quyền cho cô giáo tham gia tố tụng. 

Không vận dụng đầy đủ cơ sở pháp luật và các chứng cứ cũng như lý, tình lại mắc các lỗi trong tố tụng nhưng Tòa phúc thẩm vẫn thản nhiên ra Bản án phúc thẩm số 18/2012/DS-PT xử ngày 29/3/2012 và cũng lại tuyên án giữ nguyên bản án sơ thẩm số 25/2011/DS-ST ngày 30/12/2011 của TAND huyện Đại Từ là buộc: “Vợ chồng bà Xuân phải trả lại nhà đất cho nhà trường, nơi bà đã cống hiến và ăn, ở ổn định tại khu tập thể trên 33 năm”.

Cư xử thiếu lý, không đạt tình người

Ngay sau khi có bản án phúc thẩm, Trường tiểu học xã Cù Vân đã làm đơn đòi thi hành án. Ngày 10/05/2012, Chi cục Thi hành án huyện Đại Từ đã ra Quyết định số 321/QĐ-THA  yêu cầu gia đình bà Xuân phải di dời nhà cửa đi nơi khác để trả nhà đất cho nhà trường tiểu học Cù Vân trong khi gia đình côi giáo Xuân cả hai vợ chồng đều là cán bộ viên chức nhà nước, quê đều ở xa, bản thân cô giáo lại còn đang dạy học, không còn nơi ở nào khác.

Được biết, cô giáo Nguyễn Thị Xuân cùng chồng đã làm đơn gửi đến Quốc hội, Chính phủ, Bộ Giáo dục và Đào tạo, Chánh án TANDTC, Viện trưởng VKSNDTC và Báo Dân trí kêu oan về việc cư xử thiếu lý, không đạt tình người của Trường tiểu học Cù Vân cũng như việc xét xử thiếu công minh không đúng pháp luật của hai cấp Tòa án tỉnh Thái Nguyên.

Vũ Văn Tiến - Ngô Tất Hữu