Về thu xếp lại

(Dân trí) - "Cuối năm rồi, còn điều chi lấn bấn thì gắng thu xếp, ưu tiên thu xếp lòng mình trước nhất để bình an và thanh thản trong ngoài. Có thương nhau thì nên thấu hiểu và cảm thông. Ví chẳng có hai điều ấy, hẳn sự thương ắt rất nhạt nhòa, càng yêu thương sẽ càng lạc lõng..."

Về thu xếp lại - 1

Bữa chị đi khám, nghe thông báo trong người mang một khối u. Thời gian chờ đợi kết quả hơn một tuần, chị về nhà ôm nỗi tuyệt vọng dù bác sĩ bảo chưa kết luận được gì. Tại mẹ đã mất cũng bởi một khối u ác tính nên chị nghĩ mình sẽ như mẹ, từ giã cõi đời khi chưa qua tuổi năm mươi.

Đêm nằm, chị bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc năm tháng qua mình đã sống thế nào. Liệu còn điều chi hối tiếc, điều chi chưa kịp làm, nơi nào chưa kịp đi, món ngon nào chưa kịp nếm, thú vui nào chưa hưởng thụ. Chị tự nhủ sẽ thôi chắt chiu cho con cái, sẽ thôi hy sinh cho chồng, sẽ sống vì mình thôi, dù như vậy là ích kỷ nhưng đâu ai thay ta trải qua bằng hết những cảm xúc trên đời.

Kết quả khối u lành. Chị chỉ cần uống thuốc, kiêng khem vài thứ và năng tập thể dục. Chồng con mở tiệc liên hoan, mời cả bạn bè họ hàng đến dự vì chị thoát án tử. Chị thấy mơ hồ, bởi khi đứng trước làn ranh sống chết, chợt nhận ra đã hời hợt quá với những yêu thương trong đời, nhất là yêu thương chính bản thân mình.

Đôi lúc ngó quanh thấy bạn bè khoe sự thành đạt và giàu sang, nghĩ lại mình kém cỏi bởi chẳng có gì đáng giá trong tay. Rồi tự ủi an có thể không giàu như bạn, không thành đạt bằng bạn nhưng ít ra mình đã sống ý nghĩa, sống một cuộc đời chẳng phải hổ thẹn, chưa lầm lỗi với ai, sống một cuộc đời đã biết cho đi, chưa cầu mong nhận lại. Rốt cuộc bình an trong tâm là điều đáng giá, ít ra là đối với mình. Nên cứ tự hào với bao điều đang có, dẫu rằng với người khác sẽ chẳng đáng xu hào chi.

Anh có tiền tỷ trong tay nhưng chắc gì đã nghĩ cho mẹ cha, đâu quý trọng gì một bữa cơm hay đôi lần gặp mặt, cuộc nói chuyện cuối ngày. Anh lao vào mưu sinh bận bịu để có được những thành quả chẳng bao giờ vừa ý mà quên mất cha mẹ mỗi ngày già yếu đi. Anh biết rõ người yêu thích ăn món gì, thích đi chơi đâu nhưng chắc gì anh biết mẹ ở nhà đang sụt sùi cảm sốt, cha anh mấy đêm này mất ngủ.

Còn gần mẹ gần cha, có mẹ có cha ngày nào là còn bình yên và hạnh phúc. Bữa mình nói với bạn, bất hạnh lớn nhất của đời người là không tìm thấy cảm giác bình yên khi trở về nhà. Thay vì hồ hởi, háo hức khi được trở về tổ ấm có mẹ cha hoặc chồng vợ, con cái ở đó, bạn lại thấy nặng nề mệt mỏi. Nhìn nhau thoáng qua bằng trách nhiệm và sở hữu, đâu dậy lên yêu thương thiết tha nào.

Mình lại thấy thương cho vài mái nhà cứ tưởng là đang ấm. Người ta bận lòng đứng núi này trông núi nọ, lắm kẻ ôm mộng về giấc mơ hạnh phúc mình đang nắm trong tay mà đâu hay rằng đời sống có vay có trả. Hạnh phúc đâu dễ dàng đắp xây trên khổ đau cùng cực của người khác.

Luôn muốn những năm tháng còn hiện hữu trên đời, mình làm được nhiều việc thật ý nghĩa. Đời người ngắn lắm, chẳng ai nói trước được gì. Như bữa anh mới vui vẻ cười đùa, vừa làm xong nhà cửa cho vợ con còn chưa kịp tổ chức tân gia thì gặp tai nạn. Anh mất mà chẳng thể trăn trối điều chi. Đám ma kèn trống đâu đó ba ngày, rồi bốn chín ngày họ hàng gặp gỡ làm mâm cơm. Vậy là hết, từ nay về sau người ta chỉ nhớ tới anh trong ngày giỗ, chẳng còn gì hiện hữu từ hơi thở đến dáng hình. Có đau buồn mấy cũng phải tiếp tục sống với niềm vui dở dang đang đón đợi ở phía trước. Chị ấy đã kịp thương người khác, con anh rồi sẽ gọi người đó là cha, mái nhà kia rồi đông đủ.

Bởi thế, cuối năm rồi, còn điều chi lấn bấn thì gắng thu xếp, ưu tiên thu xếp lòng mình trước nhất để bình an và thanh thản trong ngoài. Có thương nhau thì nên thấu hiểu và cảm thông. Ví chẳng có hai điều ấy, hẳn sự thương ắt rất nhạt nhòa, càng yêu thương sẽ càng lạc lõng. Bật cười mà nghĩ, tại thấu hiểu được mình đâu dễ nên yêu thương cần chi vội vàng. Mình dần độ lượng hơn với vài ba cảm xúc đi lạc, buông xả bao ngổn ngang đã từng hiện hữu.

Mong những niềm vui rơi rụng sẽ được thu nhặt và chắt chiu dịu dàng bằng cách này hay cách khác. Rồi năm tháng qua, khi nhớ về ngày cũ chẳng ai phải ấp ủ hẫng hụt bởi nuối tiếc bâng quơ nào…

Diệu Ái