Tủi phận 9 năm làm dâu

(Dân trí) - “... Hàng ngày, bà nấu cháo vào buổi chiều để mình ăn vào ngày hôm sau, không hết thì nấu tiếp. Có hôm bà mang cho mình cháo cháy bị khê, rớt nước mắt nhưng mình vẫn cứ ăn và để lại cháy cho bà biết...”.

 
Tủi phận 9 năm làm dâu - 1


Mẹ đẻ mất năm mình lên lớp 11, khi mình mới quen anh. Một năm sau chúng mình chính thức yêu nhau. Sau 4 năm học đại học, chúng mình mới cưới.

 

Ban đầu bố mẹ chồng không đồng ý vì bố mình 3 đời vợ (trước mẹ mình ông đã lấy một người. Sau khi mẹ mình mất ông lại đi bước nữa). Tuy nhiên, đám cưới vẫn diễn ra, sự hòa nhập của mình với gia đình chồng không có vấn đề gì cả.

 

Vướng mắc của mình là ở chỗ mẹ chồng. Mình mang bầu khó khăn nên phải ở nhà. Mình làm hết việc nhà mà không kêu ca gì cả. Mình coi mẹ chồng là chỗ thân thiết nên hay nói chuyện. Nhưng có lần nghe bà bảo “phúc 70 đời mày mới được làm dâu nhà tao”, mình thấy rất buồn và chán, sau lần đó mình hạn chế nói chuyện luôn.

 

Ngày mình sinh đứa lớn, bà vào viện trông nhưng ngủ từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau. Đêm tự mình thay tã phân su cho con và tự đi vệ sinh vì mẹ chồng thấy máu là quay mặt đi nhờ chị gái mình đổ hộ từ chiều. Khi về nhà mình tự chăm sóc con và bản thân luôn, tối nằm cạnh chồng nhưng để anh ấy ngủ yên.

 

Còn 2 ngày nữa là đầy tháng, khách đã mời hết cả, mình mải gấp quần áo, bà sợ nước để lâu lạnh nên bảo để mẹ tắm cho cháu 1 hôm. 10 phút sau mình thấy lâu, sờ vào thằng bé thì nó mềm nhũn. Sợ quá mình không khóc được mà làm đủ mọi cách trong vô thức: Hà hơi, dốc ngược... còn mẹ chồng thì lên tầng 3 “xin Cụ cho cháu thoát”.

 

30 phút sau thằng bé ặc ặc ra ít nước, mình vỗ mông thật đau cho nó khóc to lên để thông khí, nước mắt mẹ và con lúc đó hòa vào nhau. Mẹ chồng xuống đến nơi, bảo “mẹ xin Cụ cho nó thoát rồi, tại con bị cơ đầy mà không ăn chay sám hối nên Cụ hành cháu đấy!”.

 

Từ đó cho đến lúc nó lớn bà chẳng làm bất cứ cái gì giúp mình từ việc cho ăn, trông cháu, tắm...

 

Đến đứa thứ 2 cũng vậy, mình bị khâu hở eo cổ tử cung nên phải nghỉ làm từ lúc thai 3 tháng. Đến ngày sinh, con gái bà cũng sắp sinh xuống chơi mấy ngày nên bà để mặc cho 2 vợ chồng mình đưa nhau đi đẻ. 6 giờ mình sinh cháu thì 6 giờ 30 bà đến, 7 giờ 30 bà về.

 

Ngày hôm sau vợ chồng mình đưa con về. Bà cùng con rể đến nhà bác ruột, anh trai bố chồng mình xin việc. Tất cả mọi thứ chỉ có 2 vợ chồng tự lo và bố chồng cùng giúp. Đến tối, lại chỉ có mình lo cho con.

 

Trưa hôm sau, bà nấu cho cả nhà ăn cơm xong, 1 giờ cả nhà đi làm chỉ có mình và con trai 7 tuổi cùng con bé mới sinh ở nhà, bà bảo đi tập cái máy đấm bóp vì nó đang khuyến mại, “bao giờ em (em chồng mình) đẻ thì mẹ thôi”.

 

Hàng ngày, bà nấu cháo vào buổi chiều để mình ăn vào ngày hôm sau, không hết thì nấu tiếp. Có hôm bà mang cho mình cháo cháy bị khê, rớt nước mắt nhưng mình vẫn cứ ăn và để lại cháy cho bà biết.

 

Xót em, chị gái mình dậy sớm đi chợ nấu cháo, 7 giờ mang xuống. Một tuần sau, vì ngại nhà chồng nên chị xay hạt cháo vỡ và dặn chỉ cần đun thịt hoặc sườn là nấu được. Hôm sau, mẹ chồng đổ cả hộp gạo cháo vào nồi, thế là hết.

 

Biết bà vụng nên mình cũng chẳng dám nhờ gì nữa. Những ngày sữa chưa căng, vết khâu do ngồi nhiều phù nề, đau lắm mà nước mắt cũng chỉ chảy ra và lòng thì kêu “mẹ ơi, con nhớ mẹ, con cần mẹ lắm”.

 

Một tuần sau em gái chồng sinh con. Mẹ chồng lên từ hôm trước, ở đó 2 ngày mới về, và ngày nào cũng lên dù đã có mẹ chồng nó ở đó.

 

Khi con nhà em chồng mình được hơn 1 tháng, ông bà nội nó đón cháu về chơi. Được mấy ngày đã thấy chồng mình đi đón về, giải thích là ở đó thằng bé không hợp nên hay khóc.

 

Ở nhà, cái gì bà cũng cháu ngoại, mua sắm, bế ẵm, pha nước… bà làm hết trong khi chưa bao giờ bà làm với cháu nội cả. Trời mưa, bà đứng ở cầu thang bảo mình: “Mưa rồi đấy, mày lên rút quần áo cho con Cún đi, mẹ lấy cho thằng Bi rồi”. Tự ái, mình bảo chồng: “Anh lên lấy cho con đi, mẹ lấy quần áo cho Bi rồi”.

 

Con bé nhà mình 2 tháng rưỡi bị ốm, nôn hết ra người mẹ. Mình nhờ bà bế hộ để đi lau người, bà kêu đau nhói ngực như đau tim. Mình bảo đợi con thay áo đã, bà bảo “nhanh lên tao còn đi chợ”. Mười phút sau thấy bà bế cháu ngoại, mình nhẹ nhàng: “Bà đang đau tim đấy, con đừng bắt bà bế nhiều nhé”, mẹ chồng và em chồng ở đó có vẻ không hài lòng.

 

Tối hôm đấy, con bé nhà mình cấp cứu vì viêm phổi. Trước lúc đấy, do quá bức xúc, mình đã nói thẳng với bà: “Nếu mẹ nghĩ là con của con sinh ra không phải cháu nội của mẹ nên mẹ mới đối xử thế thì mẹ cứ nói rõ ra chứ đừng phân biệt đối xử…”. Và hôm đó, 2 vợ chồng cùng chị gái mình thức cả đêm đến 8 giờ sáng hôm sau trông cháu, còn bà thì xuống lúc 9 giờ tối và về ngay sau 15 phút.

 

Mình không thể nói hết tất cả những gì bà đã đối xử với mình, bởi sẽ rất dài, mình chỉ nói về cháu nội của bà thôi, vì ít nhiều nó cũng là máu mủ của bà.

 

Con được 6 tháng mình đi làm, bà cho em gái họ ở quê lên trông cháu. Đến Tết bà cho về vì “không thích có người khác ở cùng nhà”. Mình phải gửi con bé ở nhà cách đấy 50m. Bốn tháng trời con bé uống thuốc triền miên, không lên cân nào, 11 tháng được 7kg, mình xót quá không làm được việc gì ở công ty cả.

 

Mình nhờ chị gái đến trông cháu, an ủi chị: “Kệ bà muốn nói gì thì nói, chị giúp em nhé”. Ông bà không thoải mái, nói ra nói vào, mình mặc kệ. Bây giờ, con bé lên được 7.8kg sau 2 tháng bác trông cho. Thế nhưng bà vẫn không vui và vẫn muốn gửi cháu đi...

 

Mình vẫn luôn nghĩ, chu đáo với nhà chồng là việc nên làm. Mình không tiếc gì nhà chồng cả. Sinh nhật mình luôn nhớ mua quà cho từng người, mình hay mua sắm quần áo, kem, dầu gội cho bà. Bà cưới con gái út, mình trả tiền áo dài cho bà và đỡ tiền ông bà cũng như cho em chồng tiền riêng. Vậy mà, chưa bao giờ mình thấy bà trân trọng quà mình biếu cả. Bà không dùng đến hoặc cho em gái, cho người khác dùng.

 

Mình thực sự rất buồn vì sống cùng bà mà lâu lắm rồi 2 mẹ con chẳng chuyện trò gì với nhau. Mình đang tìm thuê nhà ra ở riêng vì ít ra sẽ có khoảng thời gian yên tĩnh và thoải mái. Còn nhiều và nhiều hơn nữa những gì đã xảy ra sau 9 năm làm dâu. Nhưng mình chỉ muốn chia sẻ một điều rằng, có được người chồng hiểu và yêu thương mình, như vậy đã quá đủ. Mong những ngày sắp tới thật hạnh phúc và bình yên.

 

T.H