Tia nắng, tấm gương và chiếc nhẫn méo

(Dân trí) - Buổi sáng sau một đêm mưa lớn, cảm giác thật trong trẻo và tươi mới bao trùm lên không gian. Chim chóc đua nhau kéo về líu lo dưới những tán lá xanh mướt đang đưa mình trước gió.

 
Tia nắng, tấm gương và chiếc nhẫn méo - 1


Từ trên cao, một tia nắng xanh bất ngờ sà xuống, đậu lên khung cửa sổ nhà ai đó. Tia nắng nhún nhảy theo điệu nhạc của những bản tình ca bất tận từ radio phát ra, những bản tình ca mà nó mãi không sao hiểu được. Điều nó băn khoăn lớn nhất là:

 

- Tình yêu đau khổ vậy, tại sao người ta vẫn tìm đến với nhau?

 

Mải mê với những suy nghĩ vẩn vơ, bỗng tia nắng nghe: “choang ... choang!”

 

Và sau đó là tiếng nức nở dài bất tận của một cô gái trẻ. Lẫn vào đó là tiếng gót giày nện xuống nền xi măng.

 

Tia nắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình ấy nhưng có vẻ mọi chuyện rất phức tạp. Vậy là nó tò mò nhờ gió đưa vào phòng. Nó đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng ấy:

 

- Oa! Thật rộng lớn và sạch sẽ!

 

Tia nắng lượn quanh căn phòng và dừng lại bên bàn trang điểm có chiếc gương lớn đang rẫu rĩ. Chiếc gương với những vết sứt mẻ do cuộc ẩu đả của đôi vợ chồng.

 

- Ơ. Nhẫn đâu rồi. Nhẫn có sao không?

 

Nhẫn lăn từng bước chậm chạp đến bên gương cười gượng:

 

- Tôi đây. Sao vậy?

 

Tia nắng đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà đẹp đẽ:

 

- Chào mọi người. Có chuyện gì đã xảy ra lúc em đang vui đùa ngoài kia vậy?

 

Chiếc nhẫn vừa ôm phần bị méo mó vừa trả lời:

 

- Em có hiểu tình yêu là gì không mà hỏi?

 

Tia nắng quả quyết:

 

- Tình yêu chẳng phải là khổ đau sao?

 

Chiếc nhẫn sụt sịt:

 

- Thế hóa ra mình được sinh ra từ khổ đau sau? Không thể nào như vậy được? Lúc mình vinh dự được ra đời, rất nhiều người đã hạnh phúc vì điều đó. Chính cô chủ - người vừa tháo mình ra đã từng nâng niu, coi trọng mình hơn cả mạng sống của cô ấy.

 

Gương cũng rầu rĩ:

 

- Mình từng chứng kiến biết bao buồn vui của cô cậu chủ. Ngày lấy nhau họ còn nghèo lắm. Cậu chủ lúc ấy chỉ là một anh công nhân, thường xuyên phải làm thêm ca để đủ tiền sống. Còn cô chủ xinh đẹp, dịu dàng nhưng gia cảnh nghèo khó... Mình đã theo họ khắp các căn nhà trọ trong thành phố và giờ đến sống ở đây.

 

Mỗi sáng vợ chồng họ đều dậy sớm. Cậu chủ  sẽ vuốt ve mái tóc cô chủ, đặt vào trán một nụ hôn nhẹ rồi mới đi làm. Cô chủ cũng hay soi mình sau bữa tối. Họ đã từng hạnh phúc rạng ngời.

 

Thời gian trôi đi, cuộc sống của họ có nhiều mối bận tâm hơn làm cho nhau hạnh phúc. Cậu chủ thường xuyên về trễ và cặp kè với không ít cô gái trẻ. Cho đến một ngày cô chủ đột ngột về nhà khi thấy chồng đang vuốt ve người đàn bà khác. Quãng thời gian sau đó là chuỗi ngày câm lặng. Cô chủ vẫn âm thầm chăm sóc chồng nhưng thương yêu nhạt nhòa hẳn. Họ chỉ sống với nhau như  những người hàng xóm nghi kị và căm ghét.

 

Rồi, sáng nay sau cơn mưa tầm tã đêm hôm trước, cậu chủ trở về mang theo nỗi buồn đau tột độ:

 

- Anh xin lỗi em. Anh đã bị lây nhiễm HIV từ người đàn bà đó.

 

Mọi uất ức như vỡ òa. Người phụ nữ trẻ đặt một cái tát vào chính khuôn mặt mình. Cô ném chiếc nhẫn cưới vào tấm gương lành lặn mà gào thét:

 

- Tại sao? Tại sao?

 

Đó không phải là lỗi ở người chồng mà chính từ những lần lăng nhăng của người vợ trẻ.  Sau đó tiếng giày nện xuống nền nhà gấp gáp. Người vợ đã chạy đi rất xa nơi người chồng đang đứng.

 

Cả gương, nhẫn và tia nắng đều thở dài khi gió đưa về hiện tại. Rồi tia nắng chợt đung đưa:

 

- Có lẽ nào...

 

Tia nắng vừa cất tiếng thì từng tiếng giày trở lại. Chiếc nhẫn được nhặt lên và đeo vào ngón  áp út người phụ nữ. Họ giơ đôi bàn tay có đeo nhẫn, chiếc nhẫn méo mó và những vết máu còn để lại.

 

Nắng tạm biệt tấm gương và chiếc nhẫn vụt bay lên không trung. Nó thì thầm: “Hóa ra không phải tình yêu là đau khổ mà nhờ đau khổ họ mới tìm thấy tình yêu”.

 

Kim Oanh