Sự thật khủng khiếp đằng sau cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi

(Dân trí) - Chồng tôi vốn là sếp cũ của tôi. Anh hơn tôi tám tuổi, tính cách rất đàng hoàng và chững chạc. Hồi tôi mới vào công ty, ấn tượng về anh đầu tiên không phải vì anh đẹp trai, lịch thiệp mà bởi lời đồn: Anh rất dửng dưng với phái đẹp.

Sự thật khủng khiếp đằng sau cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi - 1

Tôi lúc đó còn trẻ, xinh đẹp và hiếu thắng đã thử tìm cách chinh phục sếp của mình. Lúc đầu anh hình như hơi hoảng trước sự bạo dạn của tôi. Sau dần lại nói bị cá tính của tôi thu hút. Gần nhau nhiều tôi nhận ra anh là người đàn ông chín chắn và tình cảm chứ không phải vô tình và lãnh đạm như mọi người nói. Sau một năm cam kết thử hẹn hò, chúng tôi kết hôn.

Có lẽ vì chồng hơn tôi khá nhiều tuổi nên anh rất biết cách chiều chuộng. Kể từ khi con trai ra đời anh càng coi mẹ con tôi như báu vật. Đôi khi anh trầm tư nói: Nếu sau này em nhận ra anh không phải là người chồng tốt, em có rời xa anh không? Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng anh vì yêu mà lo sợ nhiều quá rồi. Một người chồng người cha chu đáo tận tâm như anh, bao nhiêu chị em có đốt đuốc đi tìm cũng khó.

Khi con trai được ba tuổi tôi muốn sinh thêm nhưng cố gắng mãi vẫn không có tin vui. Tôi đi khám, bác sĩ nói sức khỏe sinh sản bình thường. Tôi bảo chồng đi kiểm tra thì anh khất lần mãi. Anh nói, con cái là lộc trời cho, không phải cứ muốn là được. Vả lại chúng tôi đã có một cậu con trai rồi, tôi không nên quá lo lắng. Giờ con trai tôi đã sáu tuổi, và tôi cũng đã không còn hy vọng sẽ có thêm một mụn con nữa.

Bảy năm chồng vợ, tôi tin tưởng và yêu chồng tuyệt đối. Thế nhưng dạo này tôi thấy chồng tôi hình như có tâm sự. Tôi thấy anh hay bần thần nghĩ ngợi. Đôi lúc nghe điện thoại xong liền rời khỏi nhà. Linh cảm của đàn bà, tôi nghi ngờ chồng tôi có điều gì đó không bình thường. Thật sự mà nói, anh không hề bớt quan tâm đến vợ con, vẫn tình cảm và chu đáo. Tôi cũng không bao giờ nghĩ chồng mình sẽ phản bội. Nhưng sự đời không ai biết trước được. Nghĩ vậy tôi càng cảm thấy hoang mang.

Một tối, nhận điện thoại xong chồng tôi bảo ra ngoài có chút việc. Tôi cũng vội vàng gửi con nhà hàng xóm rồi lấy xe bám theo. Tôi thấy chồng tôi vào một quán cà phê. Tôi cũng chọn một bàn ở góc khuất ngay bên cạnh để tiện nắm bắt tình hình. Khách của chồng tôi thật may không phải là phụ nữ. Tôi thở phào định lẻn về thì bị níu lại bởi giọng gay gắt của chồng tôi: “Nó là con trai tôi. Tôi nghĩ cậu cũng đã xác định từ đầu như vậy. Giờ gia đình tôi đang yên ấm. Cậu tuyệt đối không nên gặp nó vì bất cứ lý do gì. Nếu chẳng may mọi chuyện vỡ lẽ, người thiệt thòi nhất vẫn là thằng bé. Điều này cậu nên hiểu rõ nhất”. Nói rồi chồng tôi đứng dậy đi.

Tôi rất muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện nhưng đầu óc cứ bàng hoàng mông lung không hiểu. Đứa con mà chồng tôi đang nói đến là đứa trẻ nào. Nếu đang nói đến con tôi thì người đàn ông kia vì lý do gì mà đòi gặp mặt? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vần càng khiến tôi khó chịu.

Khuya, cuối cùng thì chồng tôi cũng về trong tình trạng say khướt. Anh ấy không hay uống rượu, cũng rất ít khi say. Vậy nên tôi càng tin là anh ấy đang có chuyện. Tôi định đợi anh ấy tỉnh hẳn rồi mới nói chuyện nhưng lại không đủ kiên trì chờ đợi. Tôi hỏi người đàn ông anh vừa gặp là ai? Anh đang giấu em chuyện gì? Và thật bất ngờ, chồng tôi khóc.

Thưở trẻ chồng tôi yêu một người và đã tính đến chuyện đám cưới. Hồi mười sáu tuổi anh bị bệnh quai bị. Mọi người nói bệnh đó dễ có khả năng vô sinh. Để chắc chắn là mình có thể sinh con, anh tìm đến bệnh viện khám. Bác sĩ nói không phải ai bị quai bị cũng sẽ vô sinh, nhưng anh nằm trong số 35% trường hợp bị biến chứng vô sinh, trong tinh dịch của anh hoàn toàn không có tinh trùng. Sau kết quả đó anh chủ động chia tay với người yêu, cũng không hề có ý định tiến tới với người con gái nào khác.

Anh nói, lúc tôi xuất hiện ở công ty và chủ động tấn công anh, anh cũng không quan tâm lắm. Lúc đầu còn coi nó như một trò đùa nông nổi của tôi nhưng rồi không ngờ bị tôi thu hút. Anh khao khát lấy vợ, có một mái ấm gia đình nhưng lại không nhẫn tâm để người mình thương yêu bị tước đi quyền làm mẹ.

Anh có một cậu bạn thân thời đại học đang định cư ở nước ngoài. Tuy xa xôi nhưng cả hai vẫn liên lạc thường xuyên và gặp gỡ những khi cậu bạn về nước. Bạn anh khuyên anh nên lấy vợ, và nếu anh chấp nhận thiệt thòi, cậu ấy sẽ giúp anh có một đứa con. Cậu ấy cam kết đứa con sẽ là của anh, và bí mật này chỉ có anh và cậu ấy biết cho đến chết. Sau khi chúng tôi cưới nhau, bạn anh thu xếp về nước. Trong một bữa cơm chồng tôi đã cho tôi uống một chút thuốc mê. Sau đó không lâu tôi có thai. Bảy năm trôi qua rồi, chồng tôi nói anh chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm. Anh có vợ, có con, còn vợ anh được làm mẹ. Nhưng thời gian gần đây bạn anh về nước, không hiểu vì lý do gì cứ nhất quyết đòi gặp thằng bé, còn nói chuyện không thể giấu cả đời.

Câu chuyện anh kể rõ ràng như vậy, nhưng tôi lại cho rằng anh vì đang say mà nói năng xằng bậy. Không đúng, có lẽ phải say lắm anh mới nói ra được chuyện này. Đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra, chỉ là câu chuyện khủng khiếp nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, không ngờ cuộc đời mình lại rơi vào tình huống oái oăm như thế. Tôi thực sự không biết có nên trách hận chồng tôi không. Hận chồng tôi đã giấu tôi chuyện anh bị vô sinh. Hận anh đã vì muốn có một đứa con mà dám cả gan dâng vợ mình cho kẻ khác. Muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm. Sao anh nghĩ anh có thể giấu tôi cả đời được chứ.

Thực ra anh đã có thể có những lựa chọn khác. Chúng tôi hoàn toàn có thể đến với nhau, xin con nuôi hoặc thụ thai từ tinh trùng của một người khác. Tại sao lại không phải là như vậy? Anh cũng có phải trẻ con đâu mà không hiểu việc mình làm. Rốt cuộc anh đã nghĩ gì mà làm một việc động trời đến như thế, lại còn nói chưa bao giờ hối hận. Giờ mọi chuyện như vậy rồi, còn chung sống hạnh phúc được nữa hay sao?

G. L