Nhất định em phải lấy bác sĩ

(Dân trí) - Sau bữa liên hoan mừng nhỏ Hoa ra mắt người yêu được tổ chức tại các quán bún thịt nướng, kem, ốc trộn… Hân nhập viện ngay đêm đó vì bị… đau ruột thừa.

 
Nhất định em phải lấy bác sĩ - 1


Nó khóc than ầm ĩ khi nghĩ đến cảnh người ta sẽ mổ ruột nó, để lấy một thứ gì đó không cần dùng đến. Nó cố mở mắt ra để nhìn thằng cha sẽ mổ bụng mình là ai: “Chú ơi, cháu sợ lắm. Huhu…”. Người bác sĩ kéo khẩu trang ra, xoa đầu nó và nói bằng một giọng ấm áp: “ Không sao đâu cô bé, mạnh mẽ lên”. Trời! Khác xa trí tưởng tượng của nó, đó là một anh chàng bác sĩ trẻ và rất đẹp trai!

 

Đẹp trai quả là có lợi, dù bạn làm bất cứ nghề gì. Bác sĩ mà đẹp trai quá thì bệnh nhân quên hết cả cơn đau. Ca mổ diễn ra nhanh chóng và nhẹ nhàng. Sau khi hết thuốc tê, cơn đau bắt đầu đến khi nó muốn trở mình.

 

Nó ngỡ đã bước vào nơi nào đó, có khu vườn xanh mát, hoa mọc khắp lối đi, con suối róc rách thả từng giọt nước như hạt pha lê sáng. Phía xa xa, một dải mây màu xanh lơ lửng lưng chừng núi. Một chàng trai với gương mặt thanh tú, mặc áo blouse trắng xuất hiện và nói “ Uống thuốc đi cô bé, hết đau chưa em!”. Thì ra là anh bác sĩ đẹp trai đã cắt đứt giấc mơ nửa chừng của nó hay chính anh sẽ cùng nó xây nên một giấc mơ khác còn tươi đẹp và lung linh hơn. Nó chợt nghĩ và mỉm cười.

 

Anh bác sĩ đi nhẹ nhàng và đến giường bệnh nhân khác, cũng vẫn giọng nói trầm ấm đó. Tự nhiên nó cảm thấy nóng mặt, không lẽ là ghen. Đáng ra lời đó chỉ dành cho mình nó thôi chứ!

 

Vết mổ lành được một tuần là Hân có thể ra viện, nhưng nó xin ba mẹ cho ở lại “theo dõi thêm”. Mỗi lần con Hoa đến thăm, giở vết mổ ra xem lại lắc đầu: “Có lẽ hết bệnh này mày sẽ mắc bệnh khác, bệnh tương tư mày ạ. Mà công nhận thằng cha đó, đẹp trai thế sao không đi làm diễn viên nhỉ?”

 

Hân thì cứ lẩm bẩm: “Học trường Y phải thông minh lắm, giỏi giang lắm, học đến 6, 7 năm chứ ít đâu”.

 

Ngày Hân “phải” ra viện, ba mẹ nó bận họp không đến đón được, thế là anh Hùng, người yêu nhỏ Hoa, lái xe đến chở. Khi nhỏ Hoa lúi húi dọn dẹp, còn nó đang chào mấy bệnh nhân ở giường bên, anh bác sĩ bước vào, vỗ vai Hùng:

 

- “Ơ, Hùng! Hóa ra là người nhà của Hân hả?”

 

Thì ra bác sĩ Tuấn là bạn thân hồi cấp 3 với anh Hùng. Nó khấp khởi con tim, mừng thầm “duyên phận của đôi ta chắc là từ kiếp trước” .

 

Niềm vui chưa kịp nở đã tắt khi anh Hùng nói một câu làm nó muốn ngất, đau hơn cả vết thương khi chưa lành: “Ờ. Vợ khỏe không? Năm nay gắng kiếm rồng vàng chứ gì nữa?”

 

Hai người khoác vai, trò chuyện được mấy phút thì có ca cấp cứu, anh Tuấn lại bắt đầu công việc.

 

Trên đường về, Hùng kể cho hai đứa nghe về chuyện gia đình chàng bác sĩ. Vợ anh là cô bé hàng xóm, yêu nhau 5 năm, Tuấn đi du học nhưng cô bé vẫn chờ. Đến khi đi làm, anh lại tất bật với công việc, thời gian ở trong bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà. Rồi kết luận một câu: “Làm vợ, làm người yêu bác sĩ cực lắm”. Hân liếc nhìn nhỏ Hoa như tia điện để cảnh cáo tại sao anh Hùng lại phán một câu vào lúc hoàn cảnh, tâm trạng nó như thế.

 

Nó có điều khiển được trái tim đâu. Giá mà anh là bác sĩ khoa tim mạch thì nó đã đem quả tim tới để anh mổ lấy ra những hình ảnh của anh và vứt đi rồi. Nhưng thôi, dù sao nó đã trót yêu màu áo blouse trắng, vì vậy nhất định chồng nó sau này phải là một anh bác sĩ!

 

Diệu Ái