Muộn

(Dân trí) - Ba mươi bảy tuổi cô mới lần đầu tiên lên xe hoa về nhà chồng. Trong đám cưới cô, mọi người chỉ trỏ con bé có cái trán dô, đó là con riêng của chồng cô với người vợ trước. Chị ta cũng đã đi lấy chồng, nên bỏ con lại chồng nuôi.

 

Muộn - 1

Chị em lựa lời động viên cô, thôi đi qua đổ vỡ người ta sẽ thêm trân trọng gia đình hơn, còn con riêng của chồng, mình tốt với nó thì nó cũng sẽ biết đối đãi lại, đừng lo thiệt. Cô chỉ mỉm cười, hiền lành.

Ai cũng biết cô từng có một tuổi trẻ sôi nổi, cô vốn xinh xắn ưa nhìn, lại học giỏi, thành ra cứ mải mê nghiêm túc nghiên cứu, chí thú tìm việc và luôn say sưa như thế cho đến khi ngoảnh lại, thì tuổi xuân đã sầm sập trôi qua, và quả tình cô vẫn có đôi chút kén chọn.

Khi tuổi ba lăm hùng hổ kéo đến, đồng hồ sinh học trong cô bắt đầu kêu réo ầm ĩ, nhắc nhở chủ nhân về thiên chức làm mẹ, thì cô thực sự trở nên hoang mang. Cô mong lắm chứ, sốt ruột lắm chứ, nhưng vẫn phải bình tâm mà suy xét, không thể vơ quàng vơ xiên được…

Mãi thế cho đến lúc cô nhìn lũ cháu con nhà anh chị cô cũng đến tuổi lập gia đình rồi, không nhanh cô sẽ lên chức bà trẻ trước khi được làm vợ, làm mẹ.

Vậy là đúng thời điểm đó duyên số đưa cô đến với chú. Chú làm cùng công ty với anh trai cô, chung đội nhóm gì đó nên cũng hiểu thông tình cảnh. Họ đến với nhau chẳng rào trước đón sau, mọi việc diễn ra tuần tự theo đúng quy trình, từ hẹn hò cho đến đám cưới, tất thảy đâu có ba tháng.

Kinh tế của hai người tương đối tươm tất, con gái chú đã lớn nên biết ý và cũng không dám tỏ thái độ hỗn hào với cô. Song cô vẫn mong lắm hoa thơm trái ngọt sinh ra từ tình yêu của hai người, để gia đình gắn kết nhau hơn. Tuy nhiên, một năm, rồi hai năm trôi qua vẫn chẳng có gì mới mẻ. Cô nhận “lỗi” về mình, vì tuổi cô đã cao, nên việc có con sẽ rất khó khăn.

Đã muộn nay lại càng thêm muộn, song hai vợ chồng vẫn khích lệ nhau cố gắng, nỗ lực hết sức đi tìm thầy kia thuốc nọ. Rốt cuộc cũng có kết quả, vì thai còn non cô chưa muốn báo tin cho người thân mừng, tuy nhiên, việc nằm viện đột xuất của cô cũng khiến nhiều người đoán ra. Cô nghén ghê lắm, rồi lại bị chẩn đoán là động thai, nên nghỉ làm suốt, để an dưỡng.

Việc của cô chưa kịp bàn giao thành ra bị đình trệ, nhưng đồng nghiệp cố khắc phục, để tâm lý cô được thoải mái, mong sao thai kỳ suôn sẻ.

Yên ổn đến tháng thứ bảy thì cô bỗng bị cạn ối, phải chỉ định mổ cấp cứu. Cô mất máu nên kiệt sức, trong khi đứa bé sinh ra cũng yếu phải nằm lồng kính, rồi nó còn bị nhiễm khuẩn đường ruột, được đâu có ba ngày thì mất…

Người thân đau xót thương thay cho cô, chị cô vật vã, ngất lên ngất xuống, trong khi ấy mọi người vẫn giấu cô, bảo rằng đứa bé đang được chăm sóc ở nhà rất tốt. Vì con là nguồn sống, là niềm tin hi vọng của cô, nó mà tắt ngấm thì đang sức cùng, cô sao nuôi nổi tinh thần mà vượt qua được khó khăn này.

Hôm đưa bé về lo hậu sự không ai cầm được nước mắt, nhất là lúc có người xuống viện thăm, cô cố sức vắt được đâu hai túi sữa gửi mang về cho con còn ăn. Anh chị cô cứ ôm hai túi sữa mà nức nở: “Muộn màng nên khổ quá em ơi”.

TSL

 

Muộn - 3