Chuyện của tôi

Mùa Đông này em sẽ ra sao?

(Dân trí) - Chẳng biết từ khi nào em bắt đầu sợ những ngày gió lạnh. Từng cơn gió ùa về cứ như cố tình thổi tung những mảng ký ức về anh. Em ghét mùa đông, ghét cái lạnh, ghét cả những cơn gió đầu mùa. Bởi ngày xưa anh đã từng thích chúng. <i/>(Thu Hằng, HN)</i>

 
Mùa Đông này em sẽ ra sao? - 1


Ngày ấy, mình hạnh phúc lắm. Suốt những năm đại học, mình luôn khiến cho bạn bè phải ngưỡng mộ khi suốt ngày hai đứa tay trong tay, tíu tít. Em từng cười như nắc nẻ khi phát hiện anh có những sở thích rất con gái, thích những thứ buồn buồn, và lạnh lạnh. Rồi kể từ lúc anh nghe lời bố mẹ, nhẫn tâm bỏ em lại mà quay lưng, em đã tự thề với chính mình: Sẽ ghét tất cả những thứ thuộc về anh.

 

Hai năm rồi em không còn thói quen đi dạo và thả hồn dưới những hàng cây xanh mướt lá. Em cố tránh để không bao giờ bước chân mình lạc vào đường Thanh Niên, chỉ vì ngày xưa anh nói rằng rất yêu con đường ấy. Em cố tình chuyển nơi ở, vì em ghét cây hoa sữa đầu đường. Cứ mỗi lần chớm lạnh, hoa lại nở rộ, màu hoa rất buồn, và mùi hoa rất đau thương.

 

Em thường buộc gọn tóc lại mỗi khi trời có gió, vì không muốn để tóc mình bay bay trước ánh mắt bất cứ một ai. Thay vì nghe những bản tình ca buồn da diết, em làm quen với rock và học cách thích nó. Em ghét mùa đông, ghét cái lạnh rất sắc của tiết trời Hà Nội. Cũng có nhiều khi em tự hỏi, liệu bây giờ anh có còn thích những thứ của ngày xưa?

 

Buổi sớm mai gió lạnh ùa về, vậy là thứ cảm xúc mà bấy lâu nay em cố tình chôn chặt lại có lý do để trào ra. Ngày đó, chỉ tại người em yêu đã quá ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ nên em đành bất lực buông tay. Thất vọng lắm với cái lý do mà anh đưa ra: “Hai đứa mình không hợp tuổi”.

 

Anh đi rồi, còn mình em đứng đó, chọn cách hận anh. Em đã tự dặn mình: Phải cố quên nhé, hãy tập ghét tất cả những gì thuộc về anh.

 

Chẳng ai biết em tự dối lòng mình. Em ghét đường Nguyễn Du, đường Thanh Niên, và ghét luôn cả mùi hương hoa sữa, chỉ vì mỗi lần bắt gặp em lại thấy nhớ anh. Em không còn đi dạo dưới những vỉa hè đầy cây xanh vào mỗi tối, những vỉa hè giờ đây đã chẳng còn anh bước cùng em. Em tự hận mình, tại sao lại cứ trao tình yêu về một người không xứng đáng! Nhưng em đâu thể bắt ép trái tim mình.

 

Một mùa đông nữa lại đến, đã qua 2 mùa. Gió hanh hao quá. Khô và lạnh. Kể từ khi anh đi, em bỗng nhiên sợ lạnh. Chỉ ước lúc này đây em có anh bên cạnh, một lúc thôi, để vượt qua cảm giác trống vắng, hoang hoải đang xâm chiếm tâm hồn. Nhưng không được rồi, bởi bây giờ anh đã là của người ta…

 

Đôi chân em mệt mỏi lắm, muốn dừng mà không biết nên dừng chỗ nào, muốn hết yêu anh nhưng rồi vẫn cứ nhớ. Còn đôi mắt em thì đã cố kiếm tìm một bến đỗ để gieo mầm hạnh phúc, nhưng đi mãi, đi mãi vẫn chẳng thấy.

 

Đến một lúc nào đó, đôi mắt sẽ tìm được nơi bình yên để cho đôi chân nghỉ, lúc đó em sẽ hết nhớ về anh. Nhưng bây giờ, em cần lắm một cái siết tay thật chặt. Mùa Đông này em sẽ ra sao?