Mong bà bớt chiều cháu

Chị thi thoảng vẫn lên mạng tham khảo các bài viết về chuyện nuôi dạy con cái nhưng chuyện gia đình chị thì thật buồn, vì chị không dạy được con.


Mong bà bớt chiều cháu



Cháu lớn nhà chị năm nay mới hơn 3 tuổi mà lòng chị cứ canh cánh lo chuyện cháu không được răn dạy từ bé sau này sẽ hư. Vợ chồng chị là công nhân cả ngày đi làm ở khu công nghiệp, ở nhà chỉ có bà nội trông cháu nhưng bà lại nuông chiều vô lối và cháu cũng quấn bà chứ không quấn chị nên chị không bảo được cháu, cháu cũng không nghe lời ai, kể cả bà.

Cháu bắt đầu ngủ với bà từ khi mới chín tháng vì chị lỡ kế hoạch có thai lúc đó. Thương cháu còn bé mà mẹ lại phải giữ thai không tiện chăm con nhỏ nên khi cháu khóc đòi mẹ là bà vạch áo cho cháu bú giả. Cứ như thế, suốt ba năm qua, cháu cứ tỉnh dậy là khóc ầm ĩ đòi bà chứ không đòi mẹ. Cho ăn, đi tắm, đi chơi cháu đều một mực đòi bà làm. Chị mà làm thì cháu khóc thét, mẹ chồng chị thấy thế lại xông vào chăm cháu, dù có đang bận đến mấy. Tối chị đi làm về, muốn gần con, ôm con trong lòng kể chuyện cổ tích cho con nghe, con chị cũng không thiết hoặc chỉ nằm cùng mẹ được một chốc là đòi ra với bà.

Cháu đã ba tuổi, nhanh nhẹn và thông minh, đã bắt đầu biết nhận thức. Chị luôn cố gắng dành những ngày chủ nhật, buổi tối, những bữa ăn dạy cháu mời cơm mọi người trong gia đình, ai cho quà phải khoanh tay nói cháu xin, đi đâu phải chào hỏi..., những điều đơn giản nhất mà chị muốn hướng cho con từ bé. Nhưng khổ thay, mẹ chồng chị cứ gạt đi, bảo: “Nó bé biết gì mà dạy, lớn rồi tự nó hiểu ra”. Nhiều lần chị thật xấu hổ khi con chị mặt cứ trân trân nhìn các bác, các cô tới nhà, ăn cơm thì luôn đòi cầm đũa chọc vào tất cả các đĩa thức ăn. Nhiều lúc con vầy thức ăn, đi vòng quanh mâm không cho ai ăn, chị bực quá lôi ra phát vào mông thì bà nội lại chạy tới ôm, bế cháu dỗ dành.

Điều chị bức xúc nhất là chuyện mẹ chồng lấy lý do ở nhà không ai thương cháu bà, chỉ bà yêu cháu nhất nhà, nên bế cháu theo lúc bà đi các đám cưới hỏi, vừa để trông vừa khoe cháu. Cháu tuy là con gái nhưng lì lợm và chẳng biết sợ ai. Trong mâm cỗ, cháu thích ăn gì bà đều lấy cho dù đã hết khẩu phần ăn của mình. Cả mâm có đĩa dưa hấu cháu đòi bà lấy hết cho cháu ăn nham nhở, những người khác không còn miếng nào. Cháu đòi ăn giò hết miếng này đến miếng khác bà cũng vẫn tự nhiên xin để chiều ý cháu. Nhiều người khó chịu và đâm ra ghét hai bà cháu. Mặc ai khen chê bà không quan tâm, với bà, cháu bà là nhất và bà cũng không thấy ngại gì cả. Chị biết được khi nghe hàng xóm rỉ tai nhau về chuyện mẹ chồng chị chiều cháu.

Có lần cháu nghịch ngợm cho nước vào hộp sữa, chị nghiêm nghị nói: “Ai cho con nghịch thế này” rồi lôi cháu ra nhà tắm lau sạch chân tay dính sữa. Cháu khóc thét lên, đòi bà rồi té nước tung tóe khắp nơi, ướt hết cả người chị. Mẹ chồng chị đang trong bếp vội lao ra ôm chầm lấy cháu “Nó bé biết cái gì mà mày lại mắng, hỏng hộp này thì mua hộp khác, lần sau cất cao lên để nó không với được. Để đấy rồi bà xử mẹ, vì tội dám mắng cháu bà”. Được bà bế trong tay nó vẫn cố quay người đập tay để đánh mẹ. Bà bế cháu vào phòng, đóng cửa lại, vạch ti ra cho cháu bú. Được một lúc thì chị thấy con im.


Điều buồn phiền nhất và chị cũng đã nói với chồng là con gái đã hơn ba tuổi mà không đi học. Nguyên nhân là khi cháu đi học sang buổi thứ hai có đánh nhau với bạn cùng lớp vì tranh đồ chơi. Sau đó, cô giáo mắng phạt ở lớp, có phết nhẹ vào mông cháu rồi cho đứng góc lớp. Biết chuyện, mẹ chồng chị làm ầm lên, nói cô giáo cháu không ra gì, vô đạo đức và cấm chị không cho cháu đi học để ở nhà bà trông. Vợ chồng chị không đồng ý thì bà giả vờ bế cháu đi học, đợi vợ chồng chị đi làm vừa khuất bóng là bế cháu về. Bà tuyên bố trước cả nhà: “Trẻ con đứa nào cũng thích nịnh, đâu cũng thế không riêng gì cháu tôi, cô giáo không thương cháu tôi, nó thù cô là đúng rồi, không cần phải đi học, đã có tôi trông”. Chị nói với chồng chồng chị cũng gạt đi: “Bà thương con, thương cháu mới thế”.

Chị cảm thấy bất lực và đau khổ vì dù mẹ chồng có đỡ đần giúp vợ chồng chị nhưng chị lại không được làm mẹ cháu đúng nghĩa. Con chị cũng bị các trẻ hàng xóm xa lánh vì bà nội bênh cháu và chiều cháu. Cháu đã ba tuổi mà cứ thế thì lớn lên sẽ không coi vợ chồng chị là cha mẹ nữa và không nghe lời ai cả. Chị chỉ biết thở dài vì cháu gọi chị là mẹ nhưng bà lại tranh hết việc chăm nom dạy dỗ cháu. Chị rất buồn khi cứ mỗi bữa ăn bảo con: “Con nói con mời ông, mời bà, mời bố mẹ ăn cơm nào!” mà con bé cứ trân trân nhìn sang phía bà nội không nói câu nào. Bà lại gạt phắt đi: “Thôi, không phải mời gì hết”…

Theo Hoàng Dinh
PNO