Mẹ và vợ, anh chọn ai?

(Dân trí) - Ngày yêu nhau tôi vẫn biết tính cô ấy hơi trẻ con. Nhưng tôi nghĩ do tuổi đời còn ít, lại là con một hay được cưng chiều nên mới thế. Tôi nghĩ khi làm dâu, làm vợ, cô ấy sẽ dần chín chắn và thay đổi.

Mẹ và vợ, anh chọn ai? - 1

Xét cho cùng vợ tôi cũng không đến nỗi quá tệ, chỉ có điều cô ấy luôn muốn mình là số một, là duy nhất trong suy nghĩ của tôi. Điều đó không có gì là sai, chỉ là trong mọi chuyện, cô ấy luôn đưa mẹ chồng và mình ra so sánh. Và đỉnh điểm là hôm kia, cô ấy hỏi tôi: “Nếu cả mẹ và em rơi xuống sông, cả hai đều không biết bơi, trong khi anh chỉ có thể cứu được một người, anh sẽ cứu ai?”.

Câu hỏi này tôi đã đọc thấy nhiều lần trên mạng, và tôi cho rằng, một cô vợ thông minh và hiểu chuyện thì không nên đặt cho chồng câu hỏi đó, vậy là tôi cáu lên: "Em đừng có hỏi vớ vẩn như thế nữa". Cô ấy không chịu buông tha, kì kèo bắt tôi trả lời cho bằng được. Tôi không trả lời, vậy là chúng tôi cãi nhau, và giận nhau.

Từ ngày lấy nhau về, tôi đã sớm nhận rõ sự khác biệt về cách sống của mẹ và vợ. Để tránh những xung đột không đáng có, tôi đã chủ động ra thuê nhà ở riêng, dù bố mẹ và em trai tôi không đồng tình. Tôi muốn vợ tôi tự học cách chăm lo và quán xuyến gia đình chứ không thể sống kiểu cách tiểu thư như khi còn ở nhà mẹ đẻ. Vợ chồng tôi thuê nhà gần nhà bố mẹ để có thể ghé qua mỗi ngày.

Mẹ tôi không phải tuýp người khó tính, nhưng bà quen sống nghiêm khắc và chỉn chu. Con dâu có gì không vừa mắt hay vừa ý bà, bà đều góp ý. Vợ tôi tuy trước mặt không dám cãi, nhưng sau lưng lại luôn hay phàn nàn mẹ chồng khó tính, xét nét, cổ hủ. Tôi đã nhiều lần cố phân tích cho cô ấy hiểu rằng: "Bất cứ thằng đàn ông nào cũng thấy hạnh phúc khi mẹ và vợ mình hòa hợp, ngược lại là nỗi khó xử, là nỗi khổ tâm. Nếu em yêu anh nên biết tìm cách dung hòa". Nhưng vợ tôi lại luôn tìm cách đưa ra những giả dụ, những so sánh và buộc tôi phải lựa chọn. Và khi tôi không trả lời, cô ấy liền gào lên: "Anh không dám nói tức là anh sẽ chọn cứu mẹ đúng không? Đàn ông ai chả thế, lúc nào cũng cái kiểu, mẹ chỉ có một còn vợ mất người nay thì lấy người khác. Vợ như cái áo, thích thì mặc, không thích thì cởi đúng không?". Thái độ của vợ làm tôi hết sức bực bội, và tối hôm đó, lần đầu tiên từ ngày cưới nhau tôi sang nhà mẹ mà không dẫn vợ đi theo.

Sang nhà thấy bố mẹ và em trai đang ngồi xem ti vi, tôi giả vờ tỏ ra vui vẻ nói rằng vợ tôi đang mệt vì ốm ngén nên ở nhà nằm nghỉ. Trong buổi tối đó tôi cũng nói tôi đọc được câu chuyện đó trên mạng và kể ra làm đề tài cho cả nhà thảo luận vui. Cả bố và em tôi đều nói: "Có gì đâu mà phải nghĩ ngời, tất nhiên là cứu mẹ rồi. Mẹ sinh ra chúng ta, cả đời hi sinh vất vả để nuôi dạy chúng ta, yêu thương chúng ta vô điều kiện. Chúng ta chỉ có duy nhất một người mẹ trên đời. Vậy nên không thể thấy mẹ chết mà không cứu".

Mẹ tôi im lặng nghe mọi người bàn luận hồi lâu rồi nói: "Nếu tôi mà là người đàn ông trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ chọn cứu vợ. Đồng ý là mỗi người đều chỉ có một người mẹ, và người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả cho con. Nhưng khi con trưởng thành rồi, tự bản thân con phải chăm lo cuộc sống của mình. Theo thời gian, cha mẹ rồi cũng sẽ rời bỏ mình mà đi, con cái khi trưởng thành chắc chắn cũng rời xa ta. Chỉ có vợ luôn là bạn đồng hành cùng mình qua mọi nẻo đường gian khó, cùng vui cùng buồn, cùng cười cùng khóc, cùng chia sẻ gánh nặng cuộc đời. Người vợ, suy cho cùng chẳng máu mủ ruột già nhưng lại nguyện rời bỏ những mối quan hệ máu thịt để đến bên ta, vì gia đình ta mà cố gắng yêu thương và hi sinh. Và nữa, nếu mình đã có con rồi, không cứu vợ tức là con mình sẽ mồ côi mẹ. Ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình, chỉ cần mình còn có mẹ, còn lại vợ con thì mặc kệ sao?".

Ba bố con tôi ban đầu còn ngạc nhiên, sau đó đều ngồi im nghĩ ngợi. Lúc tiễn tôi ra cổng, mẹ thì thầm vào tai tôi: “Con thật là vô dụng, chỉ là nói một câu khiến vợ hài lòng mà cũng không làm được”. Tôi nắm bàn tay mẹ, biết rõ mẹ luôn luôn hiểu được những phiền muộn trong lòng tôi.

Về nhà, vợ tôi chưa ngủ, thấy chồng về thì quay mặt vào tường ra chiều mình còn đang giận. Tôi nằm xuống, nói rằng: “Anh sẽ không trả lời câu hỏi đó, bởi với anh cả mẹ và vợ đều quan trọng, đều là những người anh yêu thương và biết ơn. Nhưng hãy nghe câu trả lời của mẹ, nghe xong rồi giận bao lâu cũng được. Em cũng sắp làm mẹ rồi, trong mọi vấn đề có thể rộng lượng hơn một chút được không?”. Vợ tôi nằm im nghe, sau đó tay cô ấy lần sờ nắm bàn tay tôi nói khẽ: “Xin lỗi, em sai rồi”.

L.G

Mẹ và vợ, anh chọn ai? - 2