Hành trang “cưa gái”

(Dân trí) - Một chiều mát mẻ, thằng em họ lò dò đến thăm tôi. Nhìn nó rụt rè xoa tay cứ ngỡ nó định vay tiền hay chí ít cũng muốn lôi kéo tôi vào một vụ làm ăn nào đó. Thế mà nó trình bày nguyện vọng muốn được học tôi võ tán gái!

Hành trang “cưa gái” - 1

Hành trang “cưa gái” là tấm lòng chân thành.
 
Tôi vênh mặt, dương dương tự đắc. Ra là tôi “bị bêu gương” trong họ tộc vì chọn được người vợ đảm đang, biết cư xử đúng mực, lễ phép với người trên, giỗ chạp lễ tết gì cũng không vắng mặt nên rất được lòng các cụ. Là “thánh nhân đãi kẻ khù khờ” đó thôi, tôi đâu có tài cán gì. Vậy mà tiếng lành đồn xa, thằng em không quản ngại đường xá trập trùng đến đây “thỉnh kinh”.

 

“Thôi được!”. Tôi khệnh khạng, khề khà chậm rãi vào đề: “Không nói ra chắc ai cũng hiểu, lấy được vợ vất vả thế nào. Từ khâu làm quen, tán tỉnh, tỏ tình, cầu hôn rồi cưới… Sai một li là đi một dặm ngay, không chừng còn đứt phừn phựt, ê mặt. Ấy là anh muốn nhắc đến trường hợp lấy vợ chứ còn kẻ được vợ lấy, nó cứ nằm lăn ra cho mình tán, sau đó rước cả nghé cả trâu về thì lại thuộc phạm trù khác.

 

Công cuộc chinh phục của anh kể ra thì dài dòng nhưng được tóm lược bởi mấy câu sau: Tìm nguồn hàng. Hiểu bản chất, công dụng. Đầu tư. Kiên nhẫn và cuối cùng là thu lãi!

 

Điều đầu tiên, tìm nguồn “hàng” có khi do duyên may, khi thì do sắp đặt hay nếu cơ hội không đến thì mình phải tự đi mà tìm. Ví dụ như anh nhé! Mối lái nhiều chẳng ăn thua, hôm đó may sao anh bạn mượn xe máy thế là phải bắt xe buýt về. Run rủi gặp một cô gái đang mải mê đọc sách, anh mon men lại gần thấy đúng cuốn mà anh yêu thích và tất nhiên đã đọc đến nát, vậy là có chuyện mà gợi. Khi ấy anh ước xe bỏ bến thì tốt, thế mà mười lăm phút sau nó xuất hiện, song lại hên khi nàng dừng ở bến khá gần chỗ anh. Sau anh mới biết đó là buổi duy nhất nàng đi xe buýt do xe máy hỏng.

 

Bước thứ hai, quan trọng, có tính chất điểm nút để tạo nên bước nhảy. Anh phải dành hết thời gian, sức lực để sáng tạo và thiết kế niềm vui, tạo bất ngờ cho cô ấy, mã hoá bằng các món quà. Điều đó giúp anh tiết kiệm được tương đối thì giờ và bạc tiền. Đừng ngạc nhiên, mày biết tiếng anh hồi trẻ đấy, đi chơi cùng bạn bè tiêu tiền không rợn tay, một tháng lương đi tong chỉ trong một hai tối, những ngày sau ăn mì tôm triền miên cũng không hề gì. Nay vì mục đích đầu cơ dài hạn, anh quyết định lên kế hoạch tiết kiệm để dành vốn đầu tư, giảm tối đa việc đàm đúm. Anh phục anh quá!

 

Khi đi chơi với nàng cần tạo ra cảm giác vui vẻ, đầy ngập tiếng cười đùa, rôm rả. Tiếc là anh toàn chưa nói hết chuyện đã đến giờ giới nghiêm, phải tạm biệt về trong luyến tiếc. Đành cầu cứu cái điện thoại. Cuối tháng nhìn hoá đơn mà mặt anh biến sắc. Rồi con bé thu cước ăn chực nằm chờ ở cổng công ty liên tục. Anh phải đeo khẩu trang kín mít để về, mặt dầy đến vài phân, cố nhịn nhục chờ lương tháng sau. Qua đó cũng rèn cho ta đức nhẫn và xử lý nhanh tình huống!

 

Và bên cạnh đó phải chịu thiệt hại. Năm đôi giày của anh đi tới đi lui nhà nàng mòn vẹt cả đế, xót của liền chuyển sang dép lê đi cho kinh tế, cuối cùng bị trai làng dồn cho mất dép, cả thảy tám đôi.

 

Chú thấy không, đầu tư là phải chấp nhận rủi ro và chú mày nên lưu ý kẻo “Gậy ông đập lưng ông”. Như anh, vì “tốt phô ra xấu xa đậy lại” nên dù cận 3,5 đi ốp vẫn quyết không đeo kính sợ bị chê là cận lòi. Ai ngờ chính vì thế mà anh không nhìn thấy một chùm mụn của vợ ẩn nấp sau lớp phấn mỏng. Phải tinh ý kẻo chả biết ai “cưa” ai đâu.

 

Mà thôi đó chỉ là tiểu tiết, quan trọng rốt cuộc anh vẫn có lãi. Ấy là sau khi cưới về, sáu kg thịt nạc đắp vào người anh do được vợ chăm sóc. Anh ăn ngon ngủ kỹ, béo tốt do không phải đau đầu, xoay sở tính toán từng đồng lương còm, vợ có bẩm sinh “tay hòm chìa khoá” nên giờ đã tích trữ được khoản kha khá. Cũng bởi đỡ hẳn khoản “tình phí” như đi lại tiền xăng, gửi xe, tiền điện thoại…”.

 

Thằng em gật gù, tin sái cổ, chỉ thiếu nước giở sổ tay tán gái ra ghi vào. Vẻ mặt hừng hực khí thế tưởng chừng như kiến thức đã đầy mình, chỉ chờ có điều kiện là thực hành ngay được. Nó rối rít chào về. Tôi bắt tay chúc em may mắn!

 

Vào phòng ngủ thấy vợ đang đọc sách, tôi liền nở nụ cười cầu tài. Vợ nguýt: “Anh bông phèng thế khéo nó tưởng thật”. Tôi khoát tay cười bí hiểm. Vợ chẳng hiểu gì cả. Tôi đã kịp nhắn tin cho thằng em cái bí kíp chính rồi. “Hành trang cần mang theo khi đi tìm hiểu đó là tấm lòng chân thành cùng cái nhìn lạc quan, hài hước về cuộc đời. Anh trào phúng thôi, song trong đó cũng chứa một số bài học đấy!”.

 

Triệu Bình Yên