Hạnh phúc mong manh

Tôi đã giữ kín câu chuyện này 3 năm qua vì không đủ dũng cảm thú nhận với chính mình. Hôm nay, tôi viết ra tất cả với hy vọng, dù ở nơi đâu, người vợ yêu thương của tôi cũng được thanh thản.

Vợ tôi không biết rửa chén bát, không biết lau nhà, bù lại, cô ấy nấu ăn rất ngon, có khiếu thẩm mỹ và là một người tình tuyệt vời.
 
Hạnh phúc mong manh  - 1

Hình minh họa: Người Lao Động.

 

Tháng ngày êm ái

 

Mỗi sáng thức dậy, ngay khi nghe thấy tiếng nước vòi sen, tôi bật dậy, chạy vào bôi thuốc đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho nàng. Tôi làm cái việc cỏn con ấy mỗi ngày và cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Rồi nàng lùi xe ra cửa, tôi cũng phải vội chạy xuống mở cổng, nếu không thì 10 lần tôi xuống chậm là cả 10 lần nàng mở cổng bằng đuôi xe. Hôn tạm biệt, đó là thủ tục bắt buộc. Chưa hôn thì chưa đi. Ban đầu, tôi cũng ngượng với mấy bà bán rau ở cổng nhưng sau cũng thành quen, lại thấy hãnh diện với lão hàng xóm đang cởi trần đá bóng.

 

Tôi tới công ty, mở máy tính ra là đã thấy mặt nàng. Nhưng đừng hòng nàng mở lời trước. Tôi phải nhảy vào chào vợ. Có khi hàng giờ hoặc đến chiều nàng mới đoái hoài đến một lần, với một cái nháy mắt. Những hôm nào tôi muốn rủ nàng đi ăn trưa, phải điện thoại, chứ có vào buzz mấy lần nàng cũng vẫn tỉnh bơ. Mỗi lần thắc mắc, nàng lại nói: “Người ta đi làm, tập trung vào chuyên môn chứ ai lại chát chít”. Mãi rồi cũng quen nên mỗi lần thấy nàng trả lời nhanh hơn mong đợi cũng làm tôi thấy sung sướng.

 

Những hôm hai đứa đi ăn trưa, nàng lúc nào cũng kêu buồn ngủ: “Chồng à, chả nhẽ lại thuê khách sạn ngủ trưa chồng nhỉ”. Thế là tôi lại phải đưa nàng về văn phòng cho nàng chợp mắt.

 

Buổi chiều, tôi luôn về nhà trước. Nàng về, bấm chuông cửa inh ỏi, bấm đến khi tôi mở cổng mới thôi. Nàng lao đánh vèo cái xe vào nhà. Đến giờ, tôi cũng không hiểu sao nàng lao xe kiểu đó mà chưa bao giờ đâm thủng bức tường ngăn phòng khách và bếp.

 

Cất túi cho nàng, tôi đi tắm. Bước ra khỏi phòng, thấy mùi thức ăn là biết hôm nay phải rửa nhiều hay ít chén bát. Tôi thường chén bằng sạch các món nàng nấu, những món miền Bắc mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ nhà hàng nào.

 

Khi tôi rửa chén bát thì nàng đi tắm. Lên phòng ngủ, đã thấy nàng thơm tho. Vợ chồng cùng xem tivi, hôm thì đánh bài, chơi cá ngựa, rồi đi ngủ.

 

Chúng tôi đã sống với nhau 4 năm êm đềm như thế, không có gì đặc biệt quá xảy ra, trừ những chuyến du lịch, công tác, họ hàng ghé thăm làm xáo trộn tí chút.

 

Người thứ ba

 

Biểu hiện đầu tiên tôi nhận thấy ở nàng là sự mệt mỏi khi ái ân. Nàng lảng tránh, có khi từ chối bằng cách lăn ra ngủ trước khi tôi rửa chén bát xong. Nàng hay điện thoại cho mẹ và chị, nói chuyện gì đó mà khi thấy tôi thì cười rất gượng. Đáng kể nhất là bỗng dưng nàng nấu ăn cứ mặn chát, tôi ăn không nổi. Ba ngày mà đánh vỡ 8 cái chén, làm cháy cả nồi cơm điện.

 

Biểu hiện khác là nàng bỗng chủ động chát chít với tôi. Hỏi những câu mà trước đây chỉ có tôi thường hỏi: Đang làm gì đó? Có cô nào xinh đẹp xung quanh không? Có nhớ vợ không?...

 

Tôi đem chuyện của mình nói với cậu bạn thân, nó phân tích: “Có khi vợ ông có bồ đấy. Trốn tránh quan hệ với chồng nhé, thì thụt điện thoại (nói là gọi cho mẹ và chị nhưng chắc gì), ông phải kiểm tra đi. Bỗng dưng mất tập trung, đểnh đoảng, quên khẩu vị của chồng. Ông có biết phụ nữ ngoại tình thường quan tâm đến chồng hơn không? Đừng tưởng thấy mấy cái chát ấy là yêu ông hơn, đó là “bụng ta suy ra bụng người”, muốn xem chồng có giống mình không đấy”.

 

Nghe cậu bạn phân tích xong, lòng tôi như lửa đốt. Không báo trước, tôi lao đến công ty vợ. 11 giờ, nàng không có ở đó. Cô thư ký nói: “Chị ấy đi cách đây 30 phút, em tưởng đi cùng anh”. Tôi gọi điện thoại đến chục cuộc, nàng đều không nghe máy. Tôi như hóa điên nhưng không thể ngồi ăn vạ ở công ty được, đành ra tiệm cà phê trước cổng công ty ngồi chờ. Gần 14 giờ, nàng đi taxi về, vẻ mệt mỏi nhưng lại rất hớn hở. Tôi tiến về phía nàng, mặt rất nghiêm trọng, hỏi: “Em đi đâu nãy giờ, anh gọi mà không nghe máy?”. Nàng lộ rõ vẻ bối rối của người bị bắt quả tang: “Em có hẹn, mải nói chuyện nên không để ý điện thoại. Em cũng không nghĩ anh lại mất thời gian như thế...”.

 

Không đợi nàng nói thêm, tôi giật túi xách, lấy điện thoại, tìm phần “Cuộc gọi đi”, bấm số gần nhất, gọi lúc 10:20. Một giọng đàn ông lớn tuổi “alô”.  Tôi dập máy ngay. Nhưng số đó gọi lại. Tôi nghe máy, trả lời: “Alô, mày là thằng nào, mày có biết cô ấy có chồng rồi không?”. Nàng lao đến, giằng lấy cái điện thoại, nói với vẻ vô cùng sợ hãi: “Thôi chết, em xin lỗi anh. Chồng em hiểu nhầm thôi ạ. Em sẽ gọi lại anh sau. Xin lỗi anh”.

 

Tôi túm lấy vai nàng, hét vào mặt: “Cô đi hẹn với thằng già này à? Cô thật đê tiện. Thảo nào những ngày qua thay tính đổi nết. Cô đừng tưởng tôi mù, không nhìn được ra...”.

 

Nàng nhìn tôi sững sờ, nước mắt chảy dài xuống má nhưng vẻ mặt vẫn cứng rắn lắm. Giật túi xách lại, nàng nói: “Anh về ngay đi, đây là trước cổng công ty em. Em muộn cuộc họp với khách hàng quan trọng rồi. Về đi, tối em sẽ cho anh biết tất cả”. Rồi nàng bước đi.

 

Tôi về nhà, không còn tâm trí nào để vào công ty nữa, tắt máy điện thoại và chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi sự thật, dù có đau đớn nhất. Tôi nghĩ đến việc dứt khoát không tha thứ cho nàng, nói với bố mẹ hai bên ra sao, chia tài sản thế nào cho không bị thiệt...

 

21 giờ, nàng vẫn chưa về. Tôi đã nghĩ có thể hôm nay nàng không dám về nhà vì muốn tránh mặt tôi. Nhưng rồi, chuông cửa liên hồi, liên hồi, liên hồi. Khác với mọi lần, tôi đi rất từ từ xuống, mặc cho nàng bấm.

 

Nhưng khi mở cửa, không phải nàng mà là hai anh cảnh sát giao thông.

 

Tôi lên xe cùng họ đi đến hiện trường, nơi chiếc xe của vợ tôi bị một chiếc container chẹt ngang. Không còn cơ hội để đưa nàng đi bệnh viện. Vợ tôi vượt đèn đỏ.

 

Trong chiếc túi xách được giao lại, không chỉ có chiếc điện thoại mà có cả kết quả siêu âm. Nàng có em bé, được 4 tuần, kết quả mới xét nghiệm hôm nay. Sổ khám có số điện thoại của bác sĩ. Tôi gọi số ấy, tiếng “alô” làm tôi hết hồn - đó là người đàn ông có hẹn với vợ tôi lúc trưa.

 

Hôm nay là ngày giỗ thứ ba của nàng.

 

Theo Người Lao Động