Giải thoát

(Dân trí) - …Con Mun ngước nhìn nàng hãnh diện giống bất cứ loài vật nào được làm mẹ, nhưng rồi nó lại gục đầu xuống, gác cằm lên chân trước thở dài, vẻ như thương nàng chẳng biết đến khi nào mới có được niềm vui kia…

 
“Bông Hoa ơi! Em lại mà xem cây Tú Cầu ra cây con này. Mùa đông năm nay rét quá nên nó bị cằn thôi. Giờ xuân đến vạn vật sẽ nảy lộc, đâm chồi, chỉ tháng nữa em tha hồ ngắm hoa của nó!” - Anh mải mê vun xới cho chậu hoa mà không để ý nàng đang khóc.
 
Giải thoát - 1

 

Nàng ngắm nhìn Mun - con cún ngày nào còn bé xíu được mang từ nhà dì về nuôi, nay đã trưởng thành, đang chăm chút lũ con bé bỏng no sữa, ngủ ngon lành.

 

Con Mun ngước nhìn nàng hãnh diện giống bất cứ loài vật nào được làm mẹ, nhưng rồi nó lại gục đầu xuống gác cằm lên chân trước thở dài, vẻ như thương nàng chẳng biết đến khi nào mới có được niềm vui kia. Họ lấy nhau đã sáu năm mà nàng chẳng “động tĩnh” gì. Bác sỹ kết luận “vấn đề từ phía người vợ”.

 

Vậy mà bao năm qua anh vẫn trìu mến gọi nàng “bông hoa của anh” như ngày đầu và chưa một lần nàng phải nghi ngờ tình yêu chân thành ấy.

 

Mỗi lần ai nhắc đến chuyện con cái nàng lại tủi thân. Thương mình một, thương anh mười. Anh phải chịu bao áp lực từ gia đình. Hai người cứ mãi bên nhau như những đôi mới cưới, tình cảm lúc nào cũng chứa chan, chỉ thiếu mỗi tiếng khóc, lời bi bô cười đùa của con trẻ.

 

Ôi chao, nàng khao khát được làm mẹ - làm cái thiên chức mà bao nhiêu người phụ nữ chỉ với nhẹ tay là tới. Nàng thèm muốn được cảm nhận từng ngày mầm sống sinh sôi trong cơ thể, để đến ngày nàng được nhìn thấy rồi ôm con vào lòng, cho bú mớm, cho ăn, tận mắt chứng kiến thành quả của mình ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, hiếu thuận… Vậy mà, ước mơ cứ xa mãi tận góc bể chân trời, nàng vẫn chưa được hưởng trọn niềm hạnh phúc.

 

Lòng anh cũng rối bời nhưng là đàn ông, anh kiềm chế được, thậm chí còn phải luôn động viên, an ủi nàng cho cõi lòng nhẹ nhõm, bớt đi sầu muộn. Từ đáy lòng mình nàng biết ơn anh thật nhiều. Lại cả mẹ chồng, luôn quan tâm lo lắng cho nàng từng tí một. Mẹ chịu khó mua nghệ về kỳ cạch giã cho nàng từ những ngày còn vợ chồng son rỗi: “Con gái uống cho bổ máu, đẹp da”. Dù nghệ đắng nghẹn nhưng nàng cũng luôn cố gắng uống để khỏi phụ công mẹ làm.  

 

Những sự quan tâm dù là nhỏ nhặt cũng khiến nàng cảm động rơi nước mắt. Mẹ chỉ có mình anh, yêu anh nên cũng yêu cả nàng. Đêm ngày nàng thầm cảm ơn Trời đã ưu ái ban cho nàng nhiều thứ. Nhưng rồi liệu có là đòi hỏi quá không khi một đứa con vẫn là gian nan, thách thức với họ. Nàng vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn luôn nuôi hi vọng khoa học phát triển sẽ đem đến cho họ hạnh phúc tròn trịa, để mẹ chồng có đứa cháu nội ríu rít bên tai mỗi ngày…

 

 

 

Một sáng mùa xuân, anh đi công tác, hôm đó nàng đi dạy về sớm, thấy một người đứng ngoài cổng, bồn chồn như chờ đợi đã lâu, cất giọng hỏi:

 

- Dạ, đây có phải là nhà cô giáo Nguyệt?

 

Nàng dường như không nghe thấy tiếng người phụ nữ mà trân trân nhìn đứa bé được dắt theo, đang có vẻ nhút nhát, nắm tay mẹ khẽ nép phía sau.  

 

Trời ơi, thằng bé! Nàng đã gặp nó ở đâu đó. Phải rồi, trong từng giấc mơ đẹp của nàng luôn xuất hiện thiên thần này. Nó có nước da khỏe mạnh, nụ cười mê hồn và đôi mắt biết nói của anh. Ước mơ sinh một đứa con bé bỏng giống anh như đúc, nó sẽ nhanh nhẹn chạy nhảy, vui đùa đá bóng cùng anh thường theo nàng vào từng giấc ngủ. Giờ đây nó đang xuất hiện trước mắt, nàng sững sờ đến ứa nước mắt.  

 

Người phụ nữ vẻ lãnh đạm, chứng kiến sự bàng hoàng cùng giọt nước mắt đang lăn tròn trên má nàng thì bối rối:  

 

- Thằng bé suốt bảy năm qua không ngừng hỏi về bố nó. Tôi dắt về đây mong chị rộng lòng…

 

Nàng ngồi phịch xuống đất, òa lên như một đứa trẻ. Đó là con anh, dù có là sai lầm của tuổi trẻ đi nữa thì cũng đâu thể phủ nhận được nó là máu thịt của anh. Là lộc trời ban hay là nghiệp chướng đây? Nàng hoang mang, lo sợ và chỉ biết khóc. Giữa khoảnh khắc ấy nàng chợt nhớ đến tấm lòng bao dung, rộng lớn của mẹ chồng, nhớ đến tình cảm của anh và nghĩ lại ngày mãi trăn trở tìm lối thoát cho cả hai vợ chồng…

 

Chỉ sự ra đi của nàng mà mọi việc được giải quyết cũng khiến nàng an lòng. Thằng bé được nhận bố, tương lai của nó sẽ sáng sủa hơn, chị ấy có chỗ dựa, không uổng phí những năm qua thấm nhuần bao nỗi cực nhọc. Mẹ anh không còn bị dày vò vì dằn vặt “không có người nối dõi tông đường”. Đứa con đương nhiên là sợi dây vô hình gắn kết họ. Tình yêu sẽ nảy sinh. Con người ta đôi khi lấy nhau vì tình yêu nhưng sau đó còn là cả trách nhiệm phải gánh vác.  

 

Nàng yêu anh và hi sinh vì người mình yêu cũng là hợp lẽ. Nàng dọn đồ và gửi lại anh lá đơn xin ly hôn đã ký.  

 

Nàng từng nghe, người phụ nữ không thể sinh con cũng chỉ như tấm gỗ kê tạm chân giường nhà người thôi…

 

Bóng nàng bước đi trải dài như muốn phủ lên quãng thời gian nhiều kỉ niệm đã qua.

 

Thiều San Ly