Cú ngã đầu đời

Trời mưa như trút nước, Điệp nép sát vào mép tường, nhìn chằm chằm ngôi nhà rực sáng ánh đèn. Thấp thoáng bóng Hoàng tươi cười cùng vợ đón khách. Điệp đưa tay vuốt nước mưa đang quất vào mặt mình. Đau rát.

Trái tim thoi thóp đập những cơn đau đớn. Đôi mắt cô không rời người đàn ông ấy. Yêu và hận chất chứa trong trái tim bé nhỏ như muốn nổ tung. Người đàn ông ấy không hề linh cảm, có một đôi mắt đang nhìn mình và một trái tim đang hận mình. Anh ta vẫn cười thật tươi.

 

Điệp không đẹp nhưng cô có duyên. Rất duyên. Cái duyên của sự thông minh khiến nhiều anh xao xuyến, yêu thầm. Ngay lần đầu gặp Hoàng, Điệp đã chết vì nụ cười ấy. Hoàng là người đàn ông lịch sự, rất ga lăng, rất dịu dàng và có nụ cười rất đẹp. Cô quen Hoàng qua mạng. Trò chuyện chỉ vài câu với anh, cô đã thấy tâm đầu ý hợp, thấy hứng thú.

 

Vài lần đã thành nghiện. Mỗi khi có chuyện vui buồn, Điệp đều kể cho Hoàng nghe. Những câu trả lời đầy thông minh và tâm lý của Hoàng đã làm vơi đi nỗi khó chịu, bực mình hoặc buồn bã của Điệp. Cô coi anh như cái phao, như chỗ dựa của mình những khi có sóng gió cuộc đời. Điệp khao khát được gặp anh. Nhưng mỗi lần Điệp ngỏ ý muốn gặp anh thì anh đều có lý do để từ chối.

 

Sĩ diện con gái, Điệp thôi không nói đến chuyện gặp nhau nữa, nhưng trái tim cô lại đau đớn vì yêu. Khi tình yêu trong lòng cô đối với Hoàng đã đến độ khó kiểm soát, thì Hoàng lại cho cô cơ hội gặp gỡ. Không bút nào tả xiết sự sung sướng, hồi hộp của Điệp khi ấy.

 

Hoàng quả là cao thủ tình trường. Hai người gặp nhau lần đầu, nhưng như đã là của nhau từ kiếp trước. Câu đầu tiên Hoàng nói với cô là: Ta vào đâu đi em... Tất cả tình yêu dồn nén bấy lâu với con người vô hình mà có thật, bùng lên thiêu cháy lòng tự trọng và lý trí của Điệp, cô gật đầu ngoan ngoãn với tiếng vâng nhẹ như hơi thở.

 

Ngay lần đầu tiên gặp gỡ, Điệp đã trao cho Hoàng tất cả - tình yêu, niềm tin và cả ngàn vàng. Cô không ân hận, hối tiếc, chỉ thấy hạnh phúc ngập tràn. Yêu và thỏa mãn. Từ đấy, thỉnh thoảng hai người lại gặp nhau, lại đưa nhau vào khách sạn. Cứ thế, cho đến một hôm...

 

- Em có thai rồi, anh ạ! - Điệp vui sướng bá cổ Hoàng, khi hai người vừa khép cửa phòng khách sạn:

 

- Bao lâu rồi? - Hoàng lạnh lùng hỏi.

 

Điệp gai lạnh khi nghe giọng hỏi khó chịu của Hoàng. Cô thấy hụt hẫng:

 

- Được 10 tuần rồi.

 

- Bỏ đi - Hoàng nói cộc lốc.

 

Điệp dường như không tin nổi tai mình. Choáng váng. Bất ngờ. Nước mắt bỗng ướt nhòe khuôn mặt, mà chỉ trước đó mấy phút còn rạng ngời hạnh phúc. Cô nhìn người yêu trân trối như muốn xua đi cơn ác mộng. Điệp luôn mong muốn có con với Hoàng. Đứa con là chiếc cầu nối sự yêu thương. Nó cũng là niềm an ủi, niềm hạnh phúc mỗi khi cô xa anh, nhớ anh. Vậy mà...

 

Hai tiếng “bỏ đi” của Hoàng khiến Điệp sững sờ. Nó quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Đôi mắt mọi khi dịu dàng là vậy, mà giờ đây sắc lạnh thật đáng sợ. Hoàng nhíu mày, gằn giọng, chậm rãi nói:

 

- Anh nói lại lần nữa, em không thể sinh đứa bé ấy ra. Không thể...

 

- Tại sao? - Điệp hỏi một cách tuyệt vọng.

 

- Tại sao? Em còn hỏi tại sao ư? Tại chúng ta chưa cưới nhau. Tại em còn trẻ, cần phấn đấu cho sự nghiệp...

 

- Thì chúng mình sẽ cưới nhau... Em chẳng cần gì sự nghiệp, em chỉ cần có con với anh...

 

- Em đừng vớ vẩn nữa. Em cần có con nhưng anh không thích trẻ con. Em muốn cưới nhưng anh không muốn cưới. Đã bao giờ anh nói chuyện cưới xin với em chưa? Em muốn chúng ta còn yêu nhau, thì anh khuyên em nên đi giải quyết đi...

 

Sau buổi đó Hoàng không lên mạng, không nhắn tin, không điện thoại. Đến lúc này Điệp mới chợt nhận ra: Mình biết về anh ta ít quá. Hoàng như biến mất trên thế gian này. Cái thai ngày một lớn. Trong lòng Điệp vẫn nuôi hy vọng ngày nào đó Hoàng nghĩ lại, tìm về với cô. Mặc mọi lời trách mắng, mặc mọi lời khuyên nhủ, can ngăn, mặc tương lai mù mịt, Điệp quyết giữ đứa con của tình yêu cay đắng.

 

Thời gian trôi đi, vết thương lòng vẫn không hề khép miệng. Một hôm, tình cờ Điệp nhìn thấy Hoàng phóng xe từ trong khu biệt thự ra. Quá đột ngột, Điệp sững sờ quay xe lại thì Hoàng đã mất dạng. Cô quay vào khu biệt thự hỏi thăm. Một lúc cũng tìm được nhà Hoàng. Người phụ nữ sang trọng, mảnh mai ra mở cửa.

 

- Chị làm ơn cho tôi hỏi, anh Hoàng có nhà không ạ?

 

- Tiếc quá, nhà tôi vừa đi cách đây mấy phút. Tối mới về. Mời chị vào nhà chơi, hay chị có nhắn gì, tôi xin nói lại với anh ấy...

 

Điệp bàng hoàng, mặt tái mét, chân cô bủn rủn. Người phụ nữ hốt hoảng đỡ Điệp vào nhà, gọi với vào trong:

 

- Mai ơi, mang cho mẹ cốc nước với lọ dầu gió. Nhanh lên con. Tiếng “dạ” lảnh lót của cô con gái vang lên trong trẻo. Rồi tiếng chân trẻ chạy nhanh thoăn thoắt. Điệp nhắm mắt để lòng mình yên tĩnh lại, để trái tim bớt đập những nỗi tái tê, để mặc chị chủ nhà xoa dầu nhè nhẹ vào hai bên thái dương.

 

Bình tĩnh trở lại, Điệp mỉm cười méo mó, cám ơn chị chủ nhà. Bé Mai thấy Điệp mở mắt, nó reo lên sung sướng. Tim Điệp nhói đau: Trời ơi, con bé giống cu Bi quá, giống nhất là cái miệng khi cười. Cười rất xinh. Con bé chắc lớn hơn cu Bi hai tuổi. Cả hai đều có nụ cười giống hệt bố. Ước sao nụ cười ấy đừng gieo mật đắng cho bất cứ ai.

 

Hôm nay sinh nhật Hoàng. Điệp đến không để chúc mừng mà để chứng kiến hạnh phúc của Hoàng. Cô muốn đi đến tận cùng của nỗi đau bị lừa dối để vĩnh viễn xóa bỏ hình ảnh người ấy ra khỏi trái tim, để hứng lấy mật ngọt cuộc đời.

 

 

Theo Lê Trân

Hạnh Phúc Gia Đình