Có phải tại tiền duyên…

Sau khi đã chuyển chỗ làm năm lần bảy lượt, nhờ mối quan hệ của bố mẹ, tôi xin được vào công ty này và làm việc ở phòng tài chính. Công việc của tôi những ngày đầu không quá bận rộn, chủ yếu làm "chân lon ton", sai vặt của cả phòng.

 
Có phải tại tiền duyên… - 1


Tôi vẫn thường được mang công văn, giấy tờ, hồ sơ cho sếp Quang, phó giám đốc công ty ký và vì thế, tôi nhanh chóng trở nên khá thân thiết với ông sếp đáng tuổi cha chú của mình.

 

Nếu ở ngoài đời, có thể tôi sẽ phải gọi sếp Quang là chú bởi anh hơn tôi tới 25 tuổi. Vậy nhưng không hiểu sao tôi quyết định gọi sếp là anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ với suy nghĩ "gọi thế cho dễ nói chuyện". Quả thực sếp của tôi trông vẻ ngoài cũng trẻ hơn tuổi. Anh rất nhanh nhẹn, vui vẻ hoạt bát và phong độ. Nhiều người khi được hỏi cũng chỉ đoán sếp tôi ngoài 40 tuổi.

 

Một vài lần lên phòng sếp đưa giấy tờ, thấy sếp ngồi một mình, tôi chủ động trò chuyện hỏi han. Chúng tôi nói chuyện công việc, gia đình và thi thoảng sếp tôi lại than phiền vì lấy phải vợ... hơn tuổi. "Bà ấy giờ chỉ mê lễ lạt, chẳng quan tâm gì tới chồng, về nhà nhiều lúc anh cũng chán", sếp tôi tâm sự.

 

Một buổi chiều muộn, tôi mới nhớ ra mình quên mang tập tài liệu cho sếp ký và vì thế tôi vội vàng chạy lên phòng sếp. Gõ cửa không thấy anh trả lời, tôi đinh ninh anh đã về và mở cửa vào định để tập tài liệu lên bàn thì thấy sếp nằm dài trên ghế sofa, đang ngủ thiu thiu. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa định bước ra thì sếp tỉnh giấc và nói: "Hôm nay anh đi tiếp khách buổi trưa, uống hơi nhiều một chút nên mệt. Em cho anh xin cốc trà nóng được không?". Tôi vội pha cho sếp cốc trà và khi vừa đặt xuống bàn thì anh bất ngờ đưa tay nắm lấy bàn tay tôi rồi nói: "Ngồi xuống đây với anh một chút, anh đang buồn...". Không để tôi nói hết Quang ôm lấy tôi. Tôi do bất ngờ nên chẳng có phản ứng gì. Chúng tôi ôm hôn nhau vài phút thì tôi đẩy anh ra và chạy về phòng làm việc. Ngồi xuống ghế tôi vẫn còn run...

 

Do yêu cầu công việc, tôi không thể tránh mặt Quang và ngay hôm sau đã phải gặp anh ấy. Khi tôi vẫn còn đôi chút ngượng ngùng, bối rối về chuyện hôm qua, Quang đã mở ngăn kéo lấy ra một chai nước hoa và nói: "Anh tặng em" rồi hôn chụt lên má tôi.  "Trưa anh đưa em đi ăn nhé" - Quang nói.

 

Dường như sức quyến rũ vô hình từ một người đàn ông phong trần, thành đạt và khéo giao tiếp đã khiến tôi mê muội. Tôi chỉ biết gật đầu, đi ăn trưa với anh và sau đó chừng một tuần, tôi đã nằm trong vòng tay Quang, trong một khách sạn sang trọng.

 

Vậy là tôi trở thành "bồ nhí" của Quang. Tôi không mảy may có chút mặc cảm tội lỗi dù biết mình chỉ hơn con lớn của anh hai tuổi và anh còn một người vợ ở nhà. Quang luôn nói với tôi anh có cuộc sống riêng không hạnh phúc từ nhiều năm nay, vợ chồng anh sống với nhau chỉ vì nghĩa, tôi mới là tình yêu đích thực của anh. Quang không tiếc tiền mua quà cho tôi, mời tôi đi ăn ở những nơi sang trọng, đưa tôi vào những khách sạn xa hoa và hơn thế nữa, anh hứa sẽ cất nhắc tôi lên chức phó phòng trong một, hai năm nữa. Tôi hoa mắt bởi viễn cảnh "quyền lực" mà Quang vẽ ra cho tôi và vì thế, tôi ngoan ngoãn trở thành "cô tình nhân bé nhỏ" của anh.

 

Chuyện của tôi với Quang rồi cũng bị phát hiện trong một buổi chiều thứ Bảy, khi chúng tôi "âu yếm" nhau trong phòng làm việc của anh mà quên cài chốt cửa. Một nhân viên bảo vệ cơ quan đẩy cửa vào phòng Quang (không hiểu vô tình hay cố ý) lúc chiều muộn, tôi và anh lúc đó chỉ vừa rời nhau ra và quần áo vẫn còn xộc xệch. Tay bảo vệ không "bắt được tận tay" bất cứ cái gì nhưng nhìn thái độ lúng túng của chúng tôi, anh ta tỏ ý nghi ngờ ra mặt. Vài ngày sau đó, tôi thấy hình như mọi người trong công ty nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn và đôi khi tôi còn tưởng như nghe được những chuyện họ thì thầm sau lưng mình.

 

Bất chấp dư luận, tôi tiếp tục "lăn xả" vào Quang với hi vọng đạt được mục đích thăng tiến. Hai năm sau ngày vào công ty, tôi đã có được chức phó phòng như mong muốn và Quang thường xuyên đưa tôi đi cùng anh trong những chuyến công tác. Như vậy chúng tôi lại càng có nhiều thời gian ở gần nhau hơn.

 

Thấm thoắt tôi là "bồ" của sếp đã 5 năm. Khi tôi 35 tuổi thì sếp cũng sắp về hưu. Gần tới ngày Quang nhận quyết định nghỉ hưu, tôi bị "sếp bà" đón lõng ở cửa công ty dằn mặt. Đây là lần đầu tiên tôi giáp mặt với vợ Quang, chị ta trông không già như lời Quang miêu tả, rất khôn khéo, sắc sảo, giảo hoạt. Vợ Quang mời tôi đi uống nước và trong buổi nói chuyện, chị yêu cầu tôi chấm dứt quan hệ với chồng mình ngay lập tức nếu không muốn bị gửi đơn tố cáo lên công ty. "Tôi có thể làm bất cứ việc gì nếu cô còn tiếp tục quan hệ với chồng tôi. Hơn nữa, cô ngu dại thì mới cặp kè với một ông già như vậy, cô không định lấy chồng sao?".

 

Quả thực tôi đã vô cùng sợ hãi và lo lắng sau buổi gặp vợ Quang. Tôi lập tức báo cho Quang chuyện này và "người tình" của tôi cũng tỏ ra lo lắng không kém. Anh đề nghị: "Chúng ta tạm xa nhau một thời gian cho bà ấy khỏi nghi ngờ" và "lặn mất tăm" sau khi nhận quyết định nghỉ hưu. Qua mấy nhân viên "cưng" của Quang, tôi biết sau khi về hưu, anh đã lập công ty riêng và cặp bồ với cô thư ký kém tôi gần chục tuổi.

 

Sinh nhật lần thứ 36, tôi đã có một buổi tối buồn và cô đơn tận cùng. Bất chợt nhìn lại, tôi nhận ra mình đã thành... gái già. Ừ thì quyền chức đấy, sành điệu, thời trang đấy, nhưng những cái đó để làm gì khi mà giờ đây ngày nào tôi cũng lủi thủi về nhà ăn tối với bố mẹ,  không cuộc điện thoại, không bất cứ lời mời đi chơi tối nào. Tôi khao khát được làm vợ, làm mẹ hơn bao giờ hết nhưng dường như tôi đã tự đánh mất hết các cơ hội của mình sau hơn 5 năm làm bồ nhí. Tôi không có bất cứ tình yêu nào trong vòng 5 năm qua. Mối quan hệ với Quang chỉ là một mối quan hệ đổi trao và giờ thì tôi gần như trắng tay.

 

Tối nay, trong bữa tối mẹ tôi thở dài nói nhỏ: "Cuối tuần này mẹ con mình đi làm lễ cắt tiền duyên cho con...".

 

Theo M.L
Phụ Nữ Việt Nam