Chủ đề: Duyên muộn

(Dân trí) - Tôi là bác sĩ làm việc tại một bệnh viện lớn, gần bốn mươi tuổi nhưng chưa lập gia đình. Vì vậy, tôi trở thành bà già khó tính trong mắt mọi người. <i/>(Minh Hạnh)</i>

Ngày còn trẻ, tôi cũng kén chọn lắm. Mẹ tôi vẫn thường bảo “kén cá chọn canh”, cuối cùng khi các bạn đã lập gia đình, yên ấm thì tôi vẫn lẻ loi đi về. 

 

Cách đây hai năm, tôi có yêu một đồng nghiệp. Anh ấy cũng yêu tôi sâu sắc. Chúng tôi đã dự định làm đám cưới nhưng rồi mọi cái tan vỡ khi anh qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Mọi cái không may mắn về tình duyên đã ám vào tôi. Tôi chỉ biết lao vào công việc, tìm kiếm niềm vui trong công việc. Con gái ngoài ba mươi tuổi, cái duyên cũng héo. Nhiều lúc tôi nghĩ thôi ở vậy cả đời, không chồng con, nhưng là mẹ cha không ai muốn con cái mình phải chịu cảnh đơn côi, lẻ loi. 

 

Tôi còn nhớ như in những kỷ niệm về anh, người đã ra đi mãi mãi. Nhiều khi ao ước gặp được một người giống như anh thì sẽ không phải đắn đo gì cả mà sẵn sàng làm vợ người ta. Mọi thứ lại sống dậy trong tôi một lần nữa khi tôi gặp Minh - cậu sinh viên vừa tốt nghiệp đến viện tôi thử việc. Cách nói chuyện dí dỏm, hài hước của cậu đã làm tôi vui vẻ, dần quên đi những nỗi buồn đang hằn trong lòng tôi. 

 

Mỗi khi tan giờ làm cậu lại rủ tôi đi uống cà phê, trò chuyện làm tôi vui hơn. Cậu ấy như hiểu được nỗi đau trong lòng tôi, những lo lắng cũng như những gì tôi đang ấp ủ. Và một ngày cậu ấy nói lời yêu tôi, tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng. Tôi và cậu làm sao có thể đến được với nhau khi độ tuổi của chúng tôi chênh lệch nhau đến vậy? 

 

Chúng tôi trở nên ngượng ngùng mỗi khi gặp nhau, sự tự nhiên trước đây đã không còn. Tôi lảng tránh ánh nhìn của cậu ấy, sợ bắt gặp ánh mắt ấy tôi sẽ không chiến thắng nổi chính mình. Mọi người trong viện cũng bắt đầu xôn xao về chuyện của chúng tôi. Tôi không biết tại sao mọi người lại biết được, có lẽ cậu đã không thể giấu kín nổi lòng mình nên đã thổ lộ cho ai đó biết về tình cảm dành cho tôi. 

 

Tôi cũng rất có cảm tình với cậu ấy. Bên cạnh cậu ấy tôi thấy mình trẻ trung hơn, yêu đời hơn và tìm được sự bình yên, thanh thản. Tôi được sống là chính mình.

 

Lúc này, tôi thấy khó nghĩ. Nhiều lúc tôi ao ước giá như mình trẻ lại thì chuyện tình của tôi và cậu ấy sẽ không gặp phải oan trái thế này. Tôi có thể kết hôn với cậu ấy mà không chịu bất cứ lời dèm pha nào. Cậu ấy nói sẽ quyết tâm chờ tôi nhận lời. Tôi nên làm thế nào? Có nên kết hôn với cậu ấy không?