Chạy trốn

(Dân trí) - “... Bên anh cô mới cảm nhận được dư vị của tình yêu. Đêm như ngắn lại, khắc khoải, mùi khăm khẳm của lũ vịt, mùi tanh tanh của bùn đất, mùi mô hôi khen khét... tất cả quyện vào nhau trong không gian chật chội của lều vịt...”

 Chiếc xe tốc hành lao nhanh dưới cơn mưa nặng hạt. Nhìn qua ô cửa kính, những cánh đồng ngập ngụa, lênh láng một màu trắng xóa, gương mặt Quyên cũng nhạt nhòa nước trong mưa.
 
Chạy trốn


“Tình yêu, tôi biết sức mạnh của nó nhưng cũng là thứ mơ hồ nhất và khi nó qua đi thì chỉ còn lại nghĩa vụ, sự chán nản và trống rỗng ghê gớm…”. Tiếng người đàn bà ấy như vẫn còn văng vẳng khiến trái tim cô buốt nhói. Chỉ ngày mai thôi cả cái xóm bãi bồi sẽ có vô khối chuyện để đàm tiếu về cô.

 

Tại sao ông trời lại bất công thế? Cho cô những tuyệt đỉnh của mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc tình éo le ngang trái rồi bất chợt giật phắt đi khiến cô rơi tõm xuống vực sâu của thực tại trong đau đớn nhục nhã thế này? Anh đến với cô bằng tất cả nồng nàn của tình yêu đã ngủ quên thêm một chút từng trải, một chút bụi bặm đầy bản năng của anh chăn vịt chạy đồng, bằng ấy thôi đã khiến cô ngây ngất.

 

Lúc đầu chỉ là cậu đến thăm cháu bị tai nạn, giúp đỡ cháu dâu trong cơn bĩ cực. Dần dà chính anh đánh thức cái bản năng đàn bà trong cô đã chết từ lâu…

 

Ngày Quyên về làm dâu của cái xóm bồi này, ai cũng ngoái đầu nhìn lại khi cô đi ngang qua. Quyên đẹp không phải từ mỹ phẩm hay ăn diện mà từ sự nền nã thuần khiết của một cô thôn nữ với gương mặt bầu bĩnh bĩnh phúc hậu, ngực nở eo thon, mái tóc dài đen nhánh. Những chàng trai lâu nay trồng cây si mà không được đáp lại giờ nhìn cô với Sơn tay trong tay mà nước mắt lưng tròng.

 

Sau tuần trăng mật ngắn ngủi Sơn hiện nguyên hình là một kẻ thích chinh phục và thích tiền. Với anh ta, tất thảy có thể quy thành tiền kể cả nhan sắc của vợ, danh dự của bản thân. Từ một đại lý vật tư nông nghiệp nâng cấp thành công ty nhằm dễ tiếp cận nguồn vốn và dĩ nhiên cái nét duyên dáng của cô là “mồi” cho những hợp đồng tín dụng bẩn, những đêm thức trắng cô thấy tởm lợm cho chính bản thân mình bên cạnh người chồng nồng nặc mùi bia ngáy như sấm rền, những trận đòn ghen trong cơn say Sơn không làm chủ được khiến cô tàn tạ như tàu lá úa. Thêm ba tháng trời chăm sóc gã bị tai nạn nằm liệt một chỗ khiến cô chỉ còn là cái xác không hồn, khô quắt.

 

Ngày Sơn qua đời cô như trút được một gánh nặng, tuyệt nhiên không một chút xót xa, thương cảm hay hụt hẫng. Thì ra khi con người ta rơi vào trạng thái vô cảm thật đáng sợ, dù yêu dù ghét còn có cái mà nghĩ về nhau, đằng này…

 

Căn nhà rộng thênh giờ lặng như nhà mồ. Sơn ra đi để lại cho cô khoản nợ khổng lồ, những gì có thể bán đã bán, kể cả miếng đất mặt tiền làm trụ sở và cửa hàng. Những lần mùa lụt cả cánh đồng nước ngập một màu trắng xóa, một mình ôm con dưới ánh chớp nhì nhằng, tiếng sấm rền âm u Quyên mới thấy hết sự trống trải và sợ hãi. Không biết từ bao giờ cô yêu thích tiếng lách cách mở khóa chuồng vịt. Tiếng đàn vịt quang quác đòi ăn, tiếng bì bỗm lội nước mỗi lúc một gần giúp cô đỡ cô đơn, sợ hãi hơn.

 

Bên cậu, không, bên anh cô mới cảm nhận được dư vị của tình yêu, dư vị mà mấy năm trời bên Sơn không hề có. Vượt qua rào cản luân lý, đêm như ngắn lại, khắc khoải, mùi khăm khẳm của lũ vịt, mùi tanh tanh của bùn đất, mùi mô hôi khen khét... tất cả quyện vào nhau trong không gian chật chội của lều vịt.

 

Cái lãnh địa tội lỗi chỉ là hư vô ảo ảnh. Quyên đợi chờ một trận đòn “ngứa ghẻ hờn ghen”, nhưng không. Người đàn bà ấy có gương mặt khá đẹp giờ đã chùng xuống vì những nếp nhăn còn ẩn chứa nét chịu đựng, nhẫn nhục. “Cô có yêu anh ấy không”, “ một câu hỏi xưa như Trái đất, bà cũng dám nói về tình yêu ư, nếu thế chắc hẳn anh ấy không sà vào lòng người khác”. Dường như hiểu được những ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô nhưng bà vẫn im lặng chậm rãi “ tình yêu, tôi hiểu sức mạnh của nó nhưng khi nó qua đi chỉ còn lại trách nhiệm, nghĩa vụ và sự chán nản. Cô còn trẻ, có sắc đẹp, cô thừa sức tìm kiếm một niềm hạnh phúc mới với tình yêu trọn vẹn chứ không phải mèo mả gà đồng trái luân lỗi đạo thế này”.

 

Bà còn nói nhiều nữa nhưng tai cô ù đặc, thì ra cái người đàn bà nhỏ thó quê mùa lúc nào cũng liêu xiêu trên cánh đồng theo đàn vịt này không đơn giản như cô nghĩ. Bao nhiêu khôn ngoan biến đâu mất khiến cô trơ ra như phỗng. “Thì ra mày cũng chỉ là con đàn bà hư hỏng, giật chồng người khác mà đó là ai, là cậu của chồng mày…”.

 

Đã ngớt mưa nhưng bầu trời còn nhuốm một màu u ám. Quyên mường tượng trên cánh đồng ấy có một người đàn ông liêu xiêu, co ro theo đàn vịt chạy đồng trong lòng trĩu nặng mối lo cơm áo và còn vương tơ một mối tình, một mối tình đáng bị nguyền rủa.

 

Chiếc xe dừng lại trước hàng rào chắn. Đoàn tàu kéo một hồi còi dài lanh lảnh, tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray. Trong số những con người lố nhố đang ngồi trên kia có ai cùng tâm trạng chạy trốn như cô không? Chắc có vì ai cũng có tính ích kỷ của con người.

 

Đình Dũng