Học cách quên anh...

(Dân trí) - Để quên đi một người từng là tất cả, em phải học cách phôi phai từng kỉ niệm, học cách gói ghém yêu thương, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất dành cho em, cô gái ạ!

Khi một mối tình đi đến tan vỡ, điều người ta khó thực hiện nhất chính là quên đi kí ức cũ. Nghe có vẻ dễ, hoặc đơn thuần như việc không gặp mặt rồi sẽ xóa nhòa bóng hình ấy. Nhưng thử nghĩ xem, từng là nguồn sống, niềm vui, nỗi buồn đều xuất phát từ một người thì việc quên đi thật không hề đơn giản một chút nào cả.

Nhất là khi mùa đông đang chạm cửa, người ta bỗng thèm một vòng tay đan chặt, một người cạnh bên đủ ấm áp, thì nỗi nhớ về mùa giá lạnh cũ vẫn lưu luyến mãi không thôi. Người ấy đến bên em suốt cả mấy mùa đông, em chưa từng cô đơn như lúc này, lạnh buốt, tay em run run.

Thành phố này quá quen thuộc để em có thể nhìn mọi thứ trở nên xa lạ, từng con đường, từng hàng cây đều in kỉ niệm ngày mình yêu nhau. Anh đến, cho em biết thế nào là yêu rồi lại vội vàng quay gót ra đi mà không chỉ em cách để quên một người.

Nhớ nhớ, quên quên, ranh giới mà mỗi người đều cần vượt qua sau chia tay. (Ảnh minh họa: Hồ Hiền)
Nhớ nhớ, quên quên, ranh giới mà mỗi người đều cần vượt qua sau chia tay. (Ảnh minh họa: Hồ Hiền)

Vậy nên cho đến bây giờ em vẫn loay hoay mãi tìm cách quên anh, quên đi yêu thương mãi thuộc về dĩ vãng xa xôi. Anh biết đấy, ngần ấy năm bên nhau, đâu thể nói rời xa là quên ngay được đâu.

Em lao đầu vào công việc để mình thật bận rộn, để không còn thời gian nghĩ về niềm đau cũ mang tên anh. Khi nỗi muộn phiền ngấm vào tâm trí, em chợt nhận ra tại sao lâu như thế mà em vẫn còn vương vấn mối tình cũ, em phải yêu bản thân mình hơn sau những thương tổn mới đúng chứ!

Em không còn chờ tiếng chuông điện thoại mỗi sáng từ đầu dây bên kia với những dòng tin ngọt ngào nữa. Em cũng thôi lang thang mỗi tối khi đèn đường đổ bóng, em học cách tìm lại niềm vui trong cuộc sống vốn dĩ phồn tạp nơi này.

Dẫu rằng đôi khi ai đó vô tình nhắc đến tên anh, em vẫn giật mình, một chút nhói đau nơi lồng ngực trái, nhưng không còn tê tái như thưở nào nữa. Bởi anh đã đi xa rất xa, lâu thật lâu, đủ để anh bắt đầu niềm hạnh phúc bên một người mới, khác em.

Kỉ niệm vẫn im lìm, kí ức hối hả chảy ngược về quá khứ, hiện tại mới là quan trọng, em nghĩ thế. Sau chia tay, em buồn suốt cả mùa thu, đến giờ khi đông gõ cửa, vết đau cũ cũng chưa lành sẹo. Nhưng em không ngốc nghếch đợi anh quay đầu lại nhìn mình nữa, em nên bước đi để tìm những niềm vui cho em thôi.

Và em hiểu, để quên một người không cần học cách, bởi chẳng có ai cho em biết làm thế nào để nỗi nhớ về anh thôi nhức nhối. Mà chính em phải là người gom đủ dũng khí buông bỏ tất cả những điều không dành cho em, những điều vốn dĩ đã úa màu, nhàu nhĩ từ thời khắc buông câu rời xa.

Quên, không có nghĩa là xóa sạch kí ức về một người, không có nghĩa là trốn tránh cảm xúc cũ. Không còn buồn nhiều khi bước qua góc phố cũ, không thẫn thờ một mình nơi quán quen ta thường hẹn hò chỉ để ngắm nhìn dòng người qua lại.

Bài học đắt giá em dùng cả thanh xuân để đánh đổi chính là cách để quên anh. Là hằng ngày không cần bận tâm xem hôm nay anh thế nào, không len lén vào trang cá nhân của anh, không buồn rầu khi thấy anh nắm tay ai đó.

Quên anh chính là chấp nhận việc anh sẽ có một bến đỗ mới, để em cũng thảnh thơi mà đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Thi Thi